6/01/2016

Posted by Unknown |


 Trong 1 tòa nhà vứt đi nào đó ở thành phố K, Thượng Quan Miên cầm súng nhắm vào 1 vị bác sĩ mặc đồ trắng, nói: " Nhanh giúp ta trị liệu hoàn tất. Còn có, đến ngày mai ta sẽ thả ngươi về, về phương diện bệnh viện, ngươi cứ nói có người bệnh cần khám tại nhà khẩn cấp, có thể sẽ chậm trễ 1 chút."


Di Chân đứng sau lưng Thượng Quan Miên, kỳ quái chính là, nhìn 1 màn như vậy nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.


 Trước mắt, Thượng Quan Miên cưỡng ép vị bác sĩ này giúp nàng xử lý vết thương. Tổn thương nặng nhất là ở chỗ các đốt ngón tay, bàn tay phải, cùng với 1 vết thương rất lớn ở bàn tay trái.


Một phen trị liệu cuối cùng cũng kết thúc.


"Vết thương băng bó kỹ rồi." Bác sĩ lau mồ hôi trên trán nói: "Thế nhưng tiểu thư, tay phải của người cần được xử lý kỹ càng hơn nữa..."


"Không nhọc ngươi phí tâm." Thượng Quan Miên chờ hắn trị liệu hoàn tất, liền đánh vào gáy làm hắn hôn mê. Tiếp theo nàng đem ánh mắt nhìn về phía Di Chân.

"Như vậy, nói cho ta biết." Nàng trực tiếp chĩa súng vào Di Chân, tra hỏi: "Trả lời ta, ngươi làm như thế nào có được bản nhật ký kia?”


Giờ phút này, nàng không cho Di Chân có chút do dự nào!


Di Chân sớm đã biết, chuyện này không thể nào lảng tránh.


Nhưng nàng mới mở miệng, lại thốt ra câu nói kinh người.


"Ngươi là huyết tự lần thứ mấy?"


 Sắc mặt Thượng Quan Miên cũng không có nhiều biến hóa, mũi súng chỉ vào nhật ký trên tay Di Chân hỏi: "Ngươi từ trong cuốn nhật ký biết được sự tình về huyết tự chỉ thị?"


"Không phải." Di Chân lắc đầu: "Xem ra, ngươi quả nhiên là 1 hộ gia đình? Bức tranh thủy mặc kia, ta nhìn thấy biến hóa của nó sẽ hiểu."


 Không khí tức khắc trở nên có chút vi diệu.


 Mũi súng của Thượng Quan Miên dí sát vào Di Chân, ngữ điệu của nàng vô cùng lạnh lẽo: "Không nên khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, nói cho ta biết, ngươi là ai?"


" Phòng 1206."


Di Chân nhổ ra mấy từ này liền bổ sung thêm 1 câu: "Đó là gian phòng trước kia khi ta còn ở nhà trọ."


 Mũi súng của Thượng Quan Miên khẽ rũ xuống.


"Đúng vậy, chính như ngươi đã thấy. Ta là hộ gia đình đã chấp hành đủ 10 lượt huyết tự rời khỏi nhà trọ. Ta và đệ đệ ta cũng từng trải qua những tràng cảnh khủng bố huyết tinh. Ta và hắn đều đã hoàn thành xong 10 lần huyết tự chỉ thị. Bản nhật ký này được tìm thấy trong lần chấp hành huyết tự thứ 10."


 Hộ gia đình chấp hành 10 lần huyết tự!


Đây là khái niệm?


Bất luận kẻ nào cũng biết, muốn thành công chấp hành một lần huyết tự chỉ thị, cần bao nhiêu khó khăn, trí tuệ, vận khí, thể lực, tố chất tâm lý, lực ứng biến, cho dù tập trung được tất cả nhân tố cũng có mấy ai thành công vượt qua huyết tự? Đến nay còn chưa có hộ gia đình nào thành công chấp hành 10 lượt huyết tự rời khỏi nhà trọ!


Mà Sở Di Chân, nàng lại làm được!


Thượng Quan Miên không có bao nhiêu tình cảm cũng cảm thấy động dung: "Nếu như ta không hiểu sai ý mà nói..., đệ đệ của ngươi chính là người tên Di Thiên? Hắn mất tích?"


" Phải. Thời điểm hoàn tất lần huyết tự thứ 10. Tuy rằng là chấp hành lần huyết tự chỉ thị cuối cùng, nhưng đối với ta mà nói, chỉ là giải phóng nguyền rủa bóng dáng mà thôi, trên người của ta lại tăng thêm nguyền rủa mới."


" Ngươi nói vậy có ý gì? Bất luận nguyền rủa gì trở về nhà trọ đều sẽ giải trừ. Ngươi cho rằng ta không biết sao?"


"Đúng vậy. Nhưng ta chấp hành huyết tự lần thứ 10 lại đặc thù."


Di Chân nhớ lại quãng thời gian sinh hoạt trong nhà trọ. Đó là đoạn tuế nguyệt giống như sống dưới tầng chót địa ngục, cũng là thời kỳ làm tính cách Di Thiên trở nên âm trầm. Hắn thậm chí đã nhiều lần muốn tự sát, cũng may bản thân nàng ở bên cạnh động viên, hắn mới chống trọi được tới bây giờ.


 Khi tiến vào nhà trọ kia, Sở Di ChânSở Di Thiên vẫn còn là học sinh trung học. Ngày đó, trên đường về nhà ngang qua khu dân cư, không hiểu sao lại bước vào rồi cuối cùng gia nhập nhà trọ. Sau đó, chính là cuộc sống như địa ngục. Vô số lần tinh thần sụp đổ, vô số lần hiểm tử nhưng vẫn sống sót, vô số lần suy luận tìm kiếm sinh lộ...


Vốn hai người không có ý định tiếp tục lên đại học. Nhưng bởi vì thành tích của 2 người quá tốt, trực tiếp nhận được giấy mời nhập học. Cũng bởi vậy, mới gặp gỡ và quen biết Lý Ẩn.


Lúc ấy, Di Chân đã hoàn thành bảy lần huyết tự chỉ thị, Di Thiên thì hoàn thành sáu lần huyết tự chỉ thị.


 Quen biết Lý Ẩn, Di Chân bị người nam nhân này hấp dẫn, một lần nữa lại dấy lên ý chí sinh tồn. Nàng yêu người nam nhân này rất sâu đậm, hơn nữa nàng cũng biết, bản thân phải rời khỏi nhà trọ mới có được tương lai.


Đó là quãng thời gian tươi sáng nhất của Di Chân trong đoạn tuế nguyệt đen tối ở nhà trọ.


Còn ba lượt, chỉ cần hoàn thành 3 lượt huyết tự chỉ thị, nàng có thể hướng Lý Ẩn tỏ tình, truy cầu hạnh phúc của bản thân.


 Trong suy nghĩ của Lý Ẩn, nàng là nữ tử lạc quan tươi sáng, không thể tưởng được nàng lại là 1 hộ gia đình. Vô luận nghĩ như thế nào, cũng không thể tưởng 1 hộ gia đình lại có thể cười hạnh phúc tới như vậy.


Nhưng Di Chân mỗi lần đối đầu với huyết tự đều mỉm cười.


Khi đó, ngay cả Di Thiên cũng không giải thích được tinh thần lạc quan của Di Chân, ai cũng biết huyết tự chỉ thị đáng sợ cỡ nào, nhưng nàng lại nói với Di Thiên: " Bất luận thế nào, tỷ sẽ không thua nhà trọ này, nếu như nhà trọ tồn tại để mang tới đau khổ cho chúng ta, vậy tỷ sẽ mỉm cười đối mặt với nó! Cho dù bị nguyền rủa, nụ cười của tỷ cũng không thể để nhà trọ cướp đi! Di Thiên, chúng ta nhất định phải hoàn thành mười lần huyết tự chỉ thị, sau đó... tỷ muốn chính miệng tỏ tình với Lý Ẩn học trưởng!"


 Đây cũng là hy vọng chèo chống cho Di Chân.


Sau đó, rốt cục tới ngày nàng tha thiết mong ước. Huyết tự chỉ thị lần thứ mười ban bố!


Lần huyết tự chỉ thị thứ mười ngay từ đầu đã nói rõ: "Lần huyết tự này là một lần huyết tự chỉ thị cuối cùng, hoàn thành huyết tự lần này, hộ gia đình có thể vĩnh cửu rời khỏi nhà trọ. Sau khi hộ gia đình hoàn thành trở về nhà trọ, liền lập tức rời đi, vĩnh viễn sẽ không thể tiến vào nhà trọ."


Sau đó, chính là lần huyết tự chỉ thị thứ mười kinh khủng nhất.


Nói đến đây, Thượng Quan Miên mở miệng hỏi vấn đề mấu chốt nhất.


" Nội dung lần huyết tự thứ 10 là cái gì?"


Đây là vấn đề mà rất nhiều hộ gia đình quan tâm, nó là huyết tự sừng sững ở đỉnh phong, gần với huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương nhất, đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ đây?


"Địa điểm là trong 1 di chỉ cổ đại, nằm ở vùng ngoại ô phía đông nam thành phố K, di chỉ cổ đại kia được chôn giấu bên dưới mặt đất, phải có nhà trọ chỉ thị mới có thể tìm được. Nơi đó chôn giấu rất nhiều khí cụ và điêu khắc cổ đại. Lần huyết tự thứ mười chỉ có ta và Di Thiên chấp hành. Thời gian của huyết tự rất ngắn, chỉ có 5 tiếng đồng hồ, mà ở nơi đó ta phát hiện ra cuốn nhật ký này."


" Di chỉ Cổ đại?"


"Đúng vậy. Lần đó phi thường đáng sợ. Khi ấy chúng tôi ở bên trong di chỉ tiến vào 1 ngọn tháp. Nhưng vừa tiến vào thì ngọn tháp liền phong bế lại, sau đó, từ mặt đất dưới chân tháp xuất hiện vô số quỷ hồn! Những quỷ hồn kia đông nghịt 1 mảnh, không ngừng bò về phía đỉnh tháp! Tựa hồ bị nhà trọ 'Hạn chế " cho nên bò phi thường chậm. Mà chúng tôi cần phải trong khoảng thời gian đó tìm kiếm sinh lộ. Sau đó Di Thiên ở đỉnh tháp phát hiện 1 pho tượng nhà trọ lưu lại, sử dụng pho tượng kia có thể thông qua năng lực chia sẻ nguyền rủa, làm tăng cường hạn chế của nhà trọ lên quỷ hồn. Kết quả, dựa vào pho tượng này làm cho tốc độ bò lên tháp của quỷ hồn chậm đi vô số lần. Thế nhưng cũng vì nguyên nhân đó làm cho ta và Di Thiên bị dính vào 1 nguyền rủa tương liên, nói một cách khác, nếu như 1 trong 2 người ta và hắn có 1 người bị nguyền rủa thì người kia cũng sẽ bị nguyền rủa. Một người chết đi thì người kia cũng chết theo."


"Thì ra là thế. Dựa vào việc tăng cường nguyền rủa để nâng lên 'Hạn chế " của nhà trọ nhằm kéo dài thời gian?"


" Phải. Hơn nữa nguyền rủa cũng sẽ nhân đôi. Nhưng lúc ấy chúng tôi không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lựa chọn làm như vậy. Cho nên ngươi giết chết nhiều người như thế ta cũng có thể lý giải, biến thành 1 hộ gia đình, không nhiều người có thể bảo trì được nhân tính thuần túy."


"Hành vi của ta không cần ngươi đánh giá." Thanh âm của Thượng Quan Miên bỗng trở nên lạnh giá: " Nếu ngươi còn nói thêm lời thừa thãi, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!"


Di Chân tiếp tục nói: "Kết quả, 1 khắc cuối cùng quỷ hồn bò lên đỉnh tháp chúng tôi vẫn không tìm được sinh lộ, ta trở về nhà trọ, nhưng Di Thiên lại không có trở về. Bất quá ta không chết cũng nói rõ Di Thiên vẫn còn sống, hắn còn sống ở cái di tích dưới mặt đất đó. Về sau ta lần nữa trở lại thì không thể tìm được di tích ấy ở nơi nào. Đến tột cùng phải tới  đâu mới có thể tìm được Di Thiên đây? Ta căn cứ vào trí nhớ ngày ấy, ra nước ngoài, tìm kiếm phương pháp 1 lần nữa tiến vào không gian đó."


"Ngươi mới vừa nói 'Nguyền rủa " mới là có ý gì?"


Di Chân nghe đến đó liền trả lời: " Chính là ý trên mặt chữ. Hết thảy nguyền rủa Di Thiên đụng phải cũng sẽ tác động lên người ta. Cho dù đã rời khỏi nhà trọ, nhưng ta vẫn không thể rũ bỏ hết thảy. Ta phải thường xuyên dây dưa đối mặt với mấy thứ kia, mấy năm nay ta vẫn có thể sống sót, có thể gọi là kỳ tích rồi. Di thiên vẫn còn sống ở bên trong căn tháp đó, nhận phải nguyền rủa... thì ta cũng đồng dạng. Vì vậy ta mới không có tỏ tình với học trưởng. Mà bây giờ, hắn cũng đã có người mình yêu rồi."


Từ đầu tới đuôi, nàng đều dùng "Học trưởng" để gọi Lý Ẩn, nhưng không nói tới tên của hắn.


Nói đến đây, Thượng Quan Miên cũng trầm mặc. Nàng bỗng nhiên thu súng lại, nói: "Đã hiểu. Bản nhật ký này đưa cho ta. Dù sao nội dung bên trong người đã nhớ hết rồi?"


"Ngươi... Là huyết tự lần thứ mấy?" Di Chân bỗng nhiên nói: "Ta nghĩ, ta có thể cho ngươi 1 vài lời khuyên!"


"Lần huyết tự thứ hai. Lần huyết tự này, nhất định phải kiềm giữ bức tranh thủy mặc bên người, đến trưa mai, huyết tự tuyên cáo kết thúc. Ngươi cũng thật là một ví dụ đặc thù, đã rời khỏi nhà trọ nhưng vẫn gặp phải nguyền rủa."


Lúc này, Lý Ẩn đang chạy về nhà trọ.



" Bức tranh không ngừng biến hóa... Đến cùng, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì đây?"

5/31/2016

Posted by Unknown |
Chương 6: bức vẽ biến hóa


Trên đường cái, vô số xe cảnh sát bị cuốn vào biển lửa, cảnh sát cũng tử thương vô số.


 Trong chiến tràng, chỉ còn lại Minh Vương cùng Thượng Quan Miên!


"Lộ Phose " Thượng Quan Miên tay trái cầm bức tranh thủy mặc, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ngươi tốt nhất không nên ép ta."


Minh Vương giận dữ: "Ah? Bức ngươi? Ngươi cho mình là ai? Đừng nói là ngươi, coi như là 'Địa ngục Vương' năm đó Âu Pháp Lý Á'Tu La' Lôi Kiệt Đặc, còn không phải đều chết dưới tay ta? Ngươi cho rằng giết được 1 'Tử Thần' Kim Dieskau liền có thể đắc ý tới như vậy?"


Tay nắm chặt bức tranh thủy mặc, Thượng Quan Miên đang đứng bỗng nhiên 1 viên đạn đột ngột bắn qua!


Đó là một cảnh sát may mắn còn sống sót, thân thể bị ép ở dưới xe cảnh sát đang giơ tay bắn vào Thượng Quan Miên. Kế tiếp, 1 độc châm đâm vào trán làm hắn chết ngay tức khắc!


"'Địa ngục Vương' chết trên tay ngươi sao?" Thượng Quan Miên bỗng nói: " Sát thủ số 1 xưa kia, là sư phụ của 'Kim nhãn ác ma'?"


"Không sai! Thế nào, ngươi hiểu chưa? Ngươi giết chết 'Kim nhãn ác ma " căn bản không đáng để kiêu ngạo! Hơn nữa, lúc trước ngươi không phải ngay cả tiếp cận tới cạnh gia chủ Eli Khắc Sâm gia tộc cũng không được sao? Ta muốn giết ngươi, căn bản chẳng có độ khó!"


"Vậy ngươi thử xem xem."


Thượng Quan Miên nói xong câu đó, thân thể liền hướng về 1 nơi khác chạy trốn! Minh Vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi trốn không thoát đâu. Con mồi ta đã chọn, không 1 ai có thể thoát! Thời gian đến, ta tự nhiên sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục!"


Sau đó, hắn tung cước bộ, đuổi theo Thượng Quan Miên!


 Lúc này, phương hướng của Thượng Quan Miên lại chạy thẳng về phía Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ! Tốc độ của nàng cực nhanh, tức khắc đã tới trước mặt Di Chân, câu thứ nhất nàng nói là: " Đi theo ta!"


"Dám đưa lưng về phía ta, 'Thụy mỹ nhân " ngươi đang muốn chết hay sao?"


 Thân thể Minh Vương tới gần sau lưng Thượng Quan Miên liền giơ cao trường đao hung hăng bổ xuống!


Thượng Quan Miên bắt lấy tay Di Chân, sau đó đạp chân 1 cái, né tránh thế công của trường đao, tiếp tục nhanh chóng chạy ra xa!


Di Chân lúc này nhìn chăm chú Thượng Quan Miên, nói: "Ngươi biết Bồ Mỹ Linh? Vậy ngươi cũng biết Di Thiên đang ở nơi đó sao?"


Thượng Quan Miên hoàn toàn không trả lời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Vương đang dần tiếp cận phía sau, sau đó nhanh chóng chạy vào 1 con ngõ nhỏ! Nhưng hiện tại trên người nàng đang có thương tích, lại còn mang theo Di Chân, tốc độ tự nhiên không bằng Minh Vương!


"Rõ ràng lại tiến vào ngõ nhỏ này, 'Thụy mỹ nhân ", đầu óc ngươi hư mất rồi sao?"


Ai mà biết lúc này, Thượng Quan Miên lại dừng lại, quay mặt đối đầu với Minh Vương!


"Ngươi dường như quên mất 1 chuyện?" Thượng Quan Miên đem bức họa nhét vào trong cổ áo, sau đó ra súng ngắn, nhắm ngay Minh Vương nói: " Ở 1 nơi hẹp hòi, không chỉ ta mà ngươi cũng bị hạn chế! 'Minh Vương' am hiểu cận chiến, dùng song đao làm vũ khí, chuyện này mọi sát thủ tại Châu Âu đều biết."


"Ngươi muốn nói gì?"


"Ta và ngươi đồng dạng, đều am hiểu cận chiến. Đã như vầy, ở 1 nơi hẹp hòi quyết 1 trận thắng bại mới là nơi lấy mạng ngươi tốt nhất!"


Minh Vương ngược lại giận quá hóa cười, nói: "Ha ha, không hổ là 'Thụy mỹ nhân " dám nói chuyện với ta như vậy cũng chỉ có 1 mình ngươi thôi! Nhưng, ngươi vẫn phải chết trên tay ta!"


 Bên trong con ngõ nhỏ im lặng, không khí áp súc ngưng tụ.


Sau đó, Minh Vương hét lớn một tiếng vọt lên. Giờ phút này hắn hiểu rõ, sử dụng song đao trong không gian như thế này quá mức hạn chế. Mà Thượng Quan Miên quen sử dụng súng ngắn hạn chế lại nhỏ hơn, hơn nữa vai hắn bị trúng đạn sẽ ảnh hướng tới tốc độ xuất đao và độ chính xác!


Nhưng hắn sao có thể lui bước? Dù sao hắn cũng là "Minh Vương", đệ nhất sát thủ tối cường tại thế giới ngầm Châu Âu! Lúc trước, "Địa ngục Vương""Tu La" đều chết dưới song đao của hắn, hôm nay đồng dạng cũng có thể giết chết "Thụy mỹ nhân", thành danh còn muộn hơn 2 người kia !


Thượng Quan Miên nói với Di Chân sau lưng: " Nếu như ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ lập tức chặt đứt 2 chân người. Ngươi có tin hay không cho dù ngươi có chạy ra xa ta vẫn có thể làm được?"


"Ta sẽ không trốn đâu." Di Chân trả lời: "Ngươi yên tâm đi."


Thượng Quan Miên đem mũi súng nhắm vào Minh Vương, nói: "Như vậy, đi chết đi! 'Minh Vương' Lộ Phose!"


Viên đạn bắn ra, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có vài phương vị có thể né tránh, muốn tránh khỏi viên đạn tự nhiên độ khó càng tăng thêm. Thế nhưng Minh Vương vẫn có thể tránh thoát được 3 viên đạn, hai chân đạp mạnh vọt lên không trung, rõ ràng muốn mượn lực đề thăng tốc độ, chém tổn thương tay trái của Thượng Quan Miên!


Thượng Quan Miên lập tức giơ tay trái lên muốn bóp cò, đột nhiên thân thể nàng run rẩy, lảo đạo khuỵu xuống đụng vào 1 vách tường: " Tác dụng phụ của cấm dược..."


Vừa dứt lời, trường đao đã xẹt qua cánh tay trái của nàng, ở nơi gần các đốt ngón tay xuất hiện 1 vết thương , Minh Vương đoạt lấy cây súng trong tay nàng, dí vào trán Thượng Quan Miên!


"Ngươi thua, 'Thụy mỹ nhân' ..."


Giờ khắc này, đại cục đã định!


"Đúng rồi, bức họa này quan trọng như vậy sao?... để ta xem"


 Tay Minh Vương rút bức họa, nhanh chóng mở ra.


"Này, vẽ cái gì đây?"


 Trong bức tranh nữ tử mặc cung trang đang múa, trên mặt tràn đầy máu tươi, hai mắt biến thành 1 mảnh trắng dã, vô số máu tươi làm gương mặt nữ tử trở nên hung ác dị thường...


"Tranh này kỳ quái, ngươi mang theo hắn nó có gì đặc biệt?" Minh Vương dùng súng chỉa vào đỉnh đầu Thượng Quan Miên, hỏi: "Trả lời ta, bức tranh này có ý gì?"


Thượng Quan Miên không mất thời gian suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Đây là vật ta lấy được trên tay Edward."


Thủ lĩnh Đọa thiên sứ Edward là 1 nhân vật âm hiểm xảo trá, hắn tự nhiên sẽ không có việc gì mà lại cầm 1 bức tranh thủy mặc. Trong nội tâm Minh Vương dần sinh ra 1 ý nghĩ, làm Thượng Quan Miên tận lực bảo vệ như thế, chẳng lẽ là chí bảo?


"Nói. Thứ này đến tột cùng đại biểu cho cái gì?"


"Ta nói, ngươi sẽ không giết ta sao?"


"Ngươi không có thời gian có kè mặc cả với ta!"


 Ánh mắt Thượng Quan Miên thủy chung vẫn tập chung lên bức tranh thủy mặc, giờ phút này, chỉ cần bức tranh kia rời khỏi người nàng 1 m, hết thảy đều kết thúc.


"Ngươi đừng cho rằng ta..."


Đột nhiên, Minh Vương phát hiện, cái đầu của nữ tử trong bức tranh thủy mặc đột ngột xoay lại, một đôi con ngươi trắng dã giống như đang theo dõi hắn! Một chớp mắt hắn có cảm giác như cả linh hồn cũng bị nhìn thấu...


Tuy chỉ rất ngắn, nhưng cây súng trong tay hắn run rẩy trong nháy mắt! Thượng Quan Miên lập tức bắt lấy mũi súng, đem mũi súng chĩa lên trên, lập tức tung ra 1 cước đá vào đũng quần Minh Vương! Mà Minh Vương đang bị nữ tử trong tranh hù dọa, chỉ cảm thấy đột nhiên hạ thể truyền tới 1 cơn đau nhức kịch liệt!


Thượng Quan Miên giật lại bức tranh thủy mặc, sau đó thu lại cây súng nhắm ngay về phía Minh Vương mà bóp cò!


Minh Vương cũng lập tức né tránh, nhưng bên má bị viên đạn xẹt qua, vẩy ra máu tươi! Thượng Quan Miên nắm lấy tay Di Chân bỏ chạy! Rẽ ngoặt bảy tám con đường tắt mới né tránh được truy tung!


Minh Vương lúc này còn té trên mặt đất, gương mặt đau đớn tức giận, nói: "Không, không có khả năng... Như thế nào lại lật thuyền?"


Giờ phút này, bọn người An Tuyết Lệ đã trốn về tới trước cửa lớn nhà trọ.


Kinh nghiệm 1 màn vừa rồi, nghĩ tới nghĩ lui, an toàn nhất vẫn là cửa ra vào nhà trọ! Dù sao, Minh Vương kia có lợi hại, không được chọn làm hộ gia đình cũng không thể vào đây!


Bốn người An Tuyết Lệ chạy tới trước cửa nhà trọ liền dừng lại, thở hổn hển: "Dọa chết ta... Không phải chết trong tay quỷ hồn ngược lại chết trong tay người tên 'Minh Vương' mà nói... quá oan uổng rồi..."


"Còn không phải sao..." Khâu Phi Phàm dứt khoát nằm luôn trên mặt đất: "Còn có, bức tranh thủy mặc biến hóa nói lên điều gì? Chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"


"Ai biết được... Được rồi, vẫn là nên nghiên cứu ở trước cửa nhà trọ đi."


Trọng Khắc Ngôn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thượng Quan Miên nàng ta không có việc gì chứ?"


"Khó nói. Bất quá nàng ta cũng quá ác độc, giết nhiều người như thế mà con mắt không nháy 1 cái, rốt cuộc nàng ta là người phương nào?"


"Nếu như lần huyết tự này có thể sống sót, sau này trở về nhà trọ, nhìn thấy nàng ta nhất định phải đi đường vòng, nói giỡn, ở cùng 1 chỗ với nàng ta, có mấy cái mạng cũng không đủ!"


"Lúc trước Doanh Tử Dạ nói nàng ta lợi hại như thế nào ta còn tưởng nàng nói khoa trương, hiện tại xem ra, còn khủng khiếp hơn ah."


"Không nói cái này nữa, mau nhìn bức tranh thủy mặc đi!"


 Mở bức tranh trong tay ra, An Tuyết Lệ phát hiện bức tranh lại có biến hóa! Gương mặt nữ tử trong tranh đầy những vết rạn nứt, lúc này nhìn vào, trông như 1 con búp bê bị hỏng.


 Bộ phận bị nát ra làm cho ngũ quan không ngừng vặn vẹo, làn da vốn trắng nõn cũng trở nên xám đen. Mà nhất là đôi mắt nữ tử trong tranh, giống như là đang nhìn nàng vậy!


"Cứ tiếp tục như thế này..., không hiểu sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?"


Biến hóa cứ tiếp tục không ngừng mà nói..., hậu quả có bao nhiêu đáng sợ? Không có ai biết.


"Gọi, gọi Lý Ẩn đi!" An Tuyết Lệ vội vàng nói: " Hỏi Lý Ẩn, hắn có thể có biện pháp gì đó, mau chóng điện thoại gọi đi!"


 Từng hộ gia đình, ai nấy cũng đều có số điện thoại của Lý Ẩn. Lý Ẩn được mọi người tôn sùng như là 1 "Thần", cũng là hy vọng duy nhất của hộ gia đình ở 1 nơi tuyệt vọng như thế này.


Lúc này, Lý Ẩn đang ở trong nhà, mở máy tính lên.


"Quả nhiên cất bên trong file văn kiện. Ân, dựa theo lời Di Chân, copy cho nàng 1 bản."


Cắm usb vào, thời điểm Lý Ẩn chuẩn bị copy file thì điện thoại trong túi áo vang lên.


"Là bọn người Thượng Quan Miên gọi tới sao?"


Lấy điện thoại di động ra, lại là số của An Tuyết Lệ. Hắn nhận nghe điện thoại, lập tức tiếng kêu to của An Tuyết Lệ truyền tới: "Lý, Lý Lầu trưởng, ngươi mau xuống đây, chúng tôi hiện đang ở cửa ra vào nhà trọ! Bức tranh này đang không ngừng biến hóa!"


"Ngươi muốn nói... bức vẽ đã biến đổi?"