5/30/2016

Posted by Unknown |
                            Chương 4: Mười ba năm trước đây (hạ)

  

"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên đất đau khổ cầu khẩn.


"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào những cái ghế khác.


Quỷ ảnh cứ không ngừng níu lấy tóc Ảnh Tuyết hướng chung quanh quật cô ấy xuống, tầm đến hai mươi lần, khi cô ấy mình đầy thương tích mới ngừng lại, trên mặt toàn là máu tươi. Quỷ ảnh cười âm lãnh: "Hì hì hi... Ngươi xem, ngươi bây giờ trở thành bộ dáng gì, nếu để cho vị hôn phu của ngươi trông thấy, nói không chừng hắn sẽ từ hôn đấy! Hì hì hi..."


"Giết ta... Giết ta đi..." Ảnh Tuyết giờ phút này đã hấp hối rồi, nói chuyện cũng phải cố hết sức, hai mắt chẩy ra toàn là máu cùng nước mắt... nếu đổi thành là tôi, tôi cũng sẽ cầu khẩn quỷ ảnh giết tôi đi, bởi vì như vậy thật sống không bằng chết.


"Hì hì hi... Đêm đó, ta cũng muốn lập tức chết đi, nhưng các ngươi không có muốn, hại ta phải leo lên lầu 7 nhảy xuống, so với ngươi bị ném vào mấy cái ghế  kia đau nhức hơn nhiều." âm thanh của Quỷ ảnh rất âm lãnh khiến Ảnh Tuyết sắp phát điên, cô ấy che hai lỗ tai, lắc đầu nói: "Giết ta, giết ta đi..."


"Tốt, ta thành toàn cho ngươi! Lúc ta chết cái mũi cũng bị dập nát, cho nên ngươi cũng không thể chết một cách thật xinh đẹp được, để ta bóp chết ngươi! Tựa như Hương Bích, hai con mắt và cái lưỡi đều vươn ra..." Quỷ ảnh nói xong thò tay tới bóp cổ Ảnh Tuyết.


"Không..." Ảnh Tuyết dùng hơi thở mong manh nói ra câu nói sau cùng...


Lời khai của y tá Vương lại cường điệu hình ảnh Hà Ảnh Tuyết trước khi bị quỷ ảnh bức chết, cô ta bị quăng quật khắp phòng sau đó mới bị bóp chết. Nhưng Lưu Niên ở hiện trường án mạng tiến hành kiểm nghiệm sơ bộ thi thể, phát hiện không ít điều khả nghi: "Da đầu không có sung huyết, càng không có vết trầy xước bầm tím, trước khi chết không thể nào bị người khác túm tóc quật khắp nơi được. Hơn nữa, mắt và lưỡi của cô ta lồi ra , nhưng trên cổ một cái véo cũng không có, không phát hiện vết thương trí mệnh, nguyên nhân cái chết hẳn phải giải phẫu xong mới biết được, bất quá khả năng là cơ tim tắc nghẽn rất lớn."


"Lại là sợ quá mà chết?" Tôi không khỏi nhíu mày.


"Còn chưa có giải phẫu, không thể trăm phần trăm khẳng định, bất quá qua khám nghiệm sơ bộ thì có thể phán đoán như vậy, giải phẫu cũng chỉ là xác nhận lại mà thôi." Lưu Niên dứt lời cùng trợ thủ chuẩn bị đưa thi thể chở đi.


Lưu Niên rời đi, tôi mới chăm chú quan sát phòng tiêm thuốc một cái. Toàn bộ phòng tiêm thuốc ước chừng 100 m2, được chia thành hai phòng, mỗi phòng được xếp bốn cái cái ghế dài, nhưng hiện tại đều đã đông lệch tây ngã, bức tường đằng sau có một loạt cửa sổ, nhưng bởi vì không có lắp đặt điều hòa, cho nên toàn bộ đều được mở ra. Ngoài cửa sổ là một con đường cái, tuy mặt trời sớm lên rồi, nhưng đèn đường vẫn chưa có tắt.


Tôi quan sát cảnh vật chung quanh, còn Trăn Trăn đi đến bên cạnh y tá Vương chất vấn. Cô nàng vừa đến liền dùng sức đè bả vai của đối phương, hung ác nói: "Cô vì cái gì nói dối, tóc người chết căn bản không có bị túm, cô cùng hung thủ phải chăng là đồng lõa!"


Y tá Vương vốn vẫn đang trong sự sợ hãi liền khôi phục lại , "Oa" một tiếng khóc toáng lên, khiến Trăn Trăn giật mình, hại tôi đùa nghịch với cô ấy mãi mới có thể khiến cô ấy bình tĩnh trở lại. Tán gái mà nói, ảo thuật chính là thứ lúc nào cũng có tác dụng, trách không được hiện tại nam nhân ở Hồng Kông ai cũng đi học cái này. Sau khi cô ấy đã bình tĩnh lại, dần dần hồi tưởng tình huống lúc đó: "Quỷ ảnh túm tóc trên đầu Ảnh Tuyết, vì nhìn về phía cái bóng giống như túm tóc của cô ấy, thế nhưng... thật sự tóc của cô ấy không có bị túm lên, nhưng khi quỷ ảnh vung tay, cô ấy thật sự đã bị ném đi."


Về phần vấn đề cái cổ, câu trả lời của cô ấy cùng Trần lão bản cũng tương tự, chỉ là cái bóng chiếu đến trên cổ người chết, thì nạn nhân lập tức như bị người khác bóp cổ.


Kỳ thật y tá Vương cũng không có nói dối, chỉ là phán đoán chủ quan ảnh hưởng tới sự thật khách quan. Theo khẩu cung của cô ấy khiến bán án trở nên khó bề phân biệt. Đầu tiên có thể đưa ra kết luận của bốn hung án—— hung thủ cùng nạn nhân không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng lại có thể ra lệnh cho nạn nhân với cách thức không thể nào giải thích được. Tiếp theo, hung thủ biết "Phân thân pháp", có thể hóa thành hai cái bóng, chẳng lẽ hung thủ không chỉ có một người? Thứ ba, cũng là điều khó lý giải nhất, hung thủ vì sao không cho y tá Vương chạy thoát?


Theo phương diện của hung thủ mà nói, quá trình gây án bị người khác thấy  tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nhưng theo bản án hung thủ tựa hồ luôn hữu ý vô tình có nhân chứng quan sát hết cả quá trình. Nếu như nói ba lần trước là vô tình, nhưng lần này tận lực ngăn cản Vương y tá chạy thoát giải thích như thế nào đây? Lệ quỷ đến cùng có mục đích gì?


Tình báo trong tay có hạn, hiện tại nghĩ về vấn đề này cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng tập chung thu thập tin tức. Bốn nạn nhân đều liên quan đến vụ án của Dư Tiêm Lăng tự sát mười ba năm trước đây, như vậy bắt đầu từ nơi xảy ra vụ án, chắc chắn có thể kiếm được chút ít thông tin.


Lúc đi vào cung thiếu niên, Diêu lão sư cũng vừa dậy xong tiết học, Trăn Trăn mặc kệ bà ta có nguyện ý hay không, kiên quyết kéo qua một bên vấn đạo: "Mười ba năm trước đây Dư Tiêm Lăng nhảy lầu tự sát ở chỗ này, cô là thầy của bọn họ, nên biết chuyện gì xảy ra đúng không?"


Diêu lão sư không chủ ý, lảng tránh ánh mắt của Trăn Trăn, qua loa nói: "Đều là chuyện hơn mười năm trước, hiện tại ta cũng không nhớ rõ ràng..."


Tôi cười nói: "Có lẽ tôi có biện pháp cho bà nhớ tới. La Hương Bích chết rồi, Phạm Tử Khiêm chết rồi, Hà Ảnh Tuyết cũng đã chết, còn có Lương Thi Vận, tất cả đều liên quan đến thảm án của Dư Tiêm Lăng, hơn nữa ai cũng đều bị một cái bóng quỷ bí sát hại..."


Tôi càng nói, sắc mặt Diêu lão sư lại càng khó coi, chỉ bằng vào phản ứng của bà ta phán đoán, khả năng bà ta là đồng lõa không lớn, nhưng không thể hoàn toàn loại trừ. Bà ấy trầm mặc thật lâu, tựa hồ vẫn đang do dự có nên nói thật ra hay không.


Tôi hướng Trăn Trăn đưa ánh mắt, sau đó nói với Diêu lão sư: " Bà không muốn nói, chúng tôi cũng không miễn cưỡng rồi, dù sao cũng đã chết bốn người, một hai người nữa cũng không quan tâm nhiều." Nói thực ra, tôi chính xác hoàn toàn không quan tâm việc hung thủ có thể giết thêm ai nữa, bởi vì nó giết càng nhiều người, thì manh mối lưu lại cũng càng nhiều, cơ hội để chúng tôi phá án càng lớn. Đương nhiên cái này cũng không đại biểu cho tâm hắc của tôi, bởi vì tình huống trước mắt xem ra, chúng tôi không thể biết được số lượng người mà lệ quỷ có thể giết. danh sách của cô ta bây giờ còn có thêm cả  tôi, Trăn Trăn, thậm chí tất cả thành viên quỷ án tổ.


Tôi nói hết lời liền làm bộ quay người ly khai, Trăn Trăn cũng phối hợp rất tốt, xoay người rời đi. Diêu lão sư hiển nhiên bị tôi nói trúng nỗi sợ hãi trong nội tâm, vội vàng lôi kéo hai chúng tôi lại, hướng bốn phía nhìn quanh. Xác định phụ cận chỉ có ba người chúng tôi mới nhỏ giọng nói: "Ta có thể đem mọi điều ta biết rõ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải cam đoan bảo vệ an toàn cho ta, hơn nữa tuyệt đối không thể nói cho người khác biết là ta nói."


" Bà nói, tôi không nhất định có thể bảo chứng an toàn cho bà, nhưng bà không nói, tôi có thể bảo chứng bà tuyệt đối sẽ không an toàn. Về phần giữ bí mật, bà có thể yên tâm, trừ chúng tôi cũng chỉ có Lương cục trưởng cùng mấy ông quan lớn mới có thể biết." Tôi hiện tại không cần nóng nảy, bởi vì đối phương so với tôi sốt ruột hơn nhiều. Tôi càng giở giọng lãnh đạm, lại càng có thể lấy được nhiều manh mối có giá trị.


Diêu lão sư tựa hồ có một phen đấu tranh tư tưởng, trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói ra thảm kịch được phủ đầy bụi từ mười ba năm trước đây——


Đây là chuyện làm ta cảm thấy áy náy nhất, tuy đã qua mười ba năm rồi, nhưng vẫn thường xuyên nằm mộng lại tình cảnh ngày hôm đó, cũng vì vậy mà mất ngủ nhiều đêm...


Mùa hè của mười ba năm trước, qua bằng hữu giới thiệu, ta nhận lời của vợ chồng Dư Triệu Quang. Muốn ta hỗ trợ cho con gái hắn là Dư Tiêm Lăng hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên ta cũng được rất nhiều lợi từ hai người bọn họ. Bọn hắn muốn ta an bài sáu nữ sinh nữa cùng Tiêm Lăng sắp xếp vũ đạo một cách hoàn chỉnh. Lúc bắt đầu ta chỉ nghĩ chuyện này nghe thật nực cười, một nữ hài tử 14 tuổi có thể bố trí ra một bài vũ đạo giống thế nào đây? Thế nhưng mà nhận lời làm việc này ta cũng không mất gì ngược lại cũng được không ít lợi ích! Vì vậy, ta liền bảo Tiêm Lăng một mình nhảy trước cho ta xem một lần.


Khi Tiêm Lăng ở trước mặt ta phóng ra vũ bộ hoa lệ, ta liền ngây ngẩn cả người. Tuy cô bé chỉ là múa đơn một mình, hơn nữa còn không có nhạc phối, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được những điều mà cô bé muốn diễn tả ——vương quốc đồ chơi náo nhiệt, những món đồ chơi cuồng hoan, tràn ngập vui sướng... Thật sự quá hoàn mỹ, chẳng những bố trí vũ đạo hết sức đẹp mắt, mà cô bé biểu diễn không có âm nhạc những vẫn nắm giữ được tiết tấu trong từng động tác, căn bản ở cái cái tuổi này không phải dễ dàng mà làm được. Ở trước mặt cô bé, ta thật sự không dám nói mình là lão sư, bởi vì so với ta nó có tư chất ưu tú hơn nhiều.


Xem qua Tiêm Lăng biểu diễn xong, ta đối với màn vũ đạo ấy tràn ngập tin tưởng, tích cực cũng cô bé tập luyện, cũng tranh thủ thời điểm để có thể công khai biểu diễn. Bất quá, rất nhanh ta đã gặp một vấn đề nan giải, bởi vì cô bé cũng ít để ý đến nhạc phối, mà ta thì chưa từng nghe tổ khúc Petrouchka 3. Còn trong tay cô bé cũng chỉ là nhạc phổ, không có CD hoặc băng từ, trên thị trường cũng không tìm được chỗ nào có thể mua được. Về sau, ta cùng người phụ trách cung thiếu niên, Lô chủ nhiệm thương lượng một hồi, mới có thể mượn được ba học sinh của lớp âm nhạc tới, còn mang cả đàn Piano đến phòng múa để có thể thuận lợi bố trí vũ đạo hơn.


Nhưng mà, bắt đầu tập luyện về sau, lại có vấn đề mới xuất hiện. Trong ba người học sinh từ lớp âm nhạc, có một là con trai của Lô chủ nhiệm phụ trách thổi sáo, tên là Lý Lượng Dụ. Hắn yêu cầu ta an bài một nữ sinh tên là Tô Mộng Như đảm nhận nhân vật chính trong bài nhẩy.


Mộng Như tài năng quá bình thường, căn bản không thể đảm đương được nhân vật chính, cho cô ta tham gia tập luyện cũng là yêu cầu của Lượng Dụ, dù sao hắn cũng là nhi tử của Lô chủ nhiệm, mà Mộng Như lúc ấy là bạn gái của hắn. Em gái Mộng Như là Mộng Tinh cũng đồng dạng tham gia tập luyện.


Để tỷ muội Mộng Như tham gia tập luyện còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng đảm đương nhân vật chính, cho dù ta đáp ứng, thì Tiêm Lăng cũng sẽ không đồng ý. Cô bé làm sao có thể để người khác đảm đương vai trò chính trong sáng tác tâm huyết của mình được. Mọi người cũng vì chuyện này náo loạn một hồi, mà ta vì bo bo giữ mình, chỉ có thể để cho mấy người đó tự mình giải quyết.


Thái độ Tiêm Lăng rất cường ngạnh, tuyên bố nếu muốn đảm đương vai trò chính thì sẽ lập tức rời khỏi lớp học. Điệu nhảy này nếu thiếu đi cô ấy chẳng khác nào đã mất đi linh hồn, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa cô ấy người là sáng tác, nếu rời khỏi thì chuyện tiếp tục luyện tập là không thể nào. Cho nên Mộng Như cuối cùng vẫn là bị ép thỏa hiệp. Thế nhưng không nghĩ tới, vậy mà trở thành ngòi nổ của một thảm kịch.


Đại khái sau khi tập luyện hơn nửa tháng, tuy biểu hiện của tỷ muội Mộng Như không có gì mới lạ, nhưng biểu hiện của những người khác đều rất xuất sắc, cho dù có biểu diễn luôn cũng không thành vấn đề. Nhưng thảm kịch chính là phát sinh ở thời điểm này...


Trước đêm tập luyện đó, Lượng Dụ đột nhiên kéo ta đến một bên, nhỏ giọng nói: "Đợi tí nữa trong lúc luyện tập, bà đi ra ngoài một lát rồi hãy quay lại." Ta hỏi hắn vì cái gì? Hắn lại uy hiếp ta: "Mẹ của ta nói có ý định muốn sa thải một số người không chăm chỉ làm việc, hi vọng người rời đi không phải là bà."


Tuy ta biết hắn muốn ta ly khai chắc chắn sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp , nhưng thật sự là hắn có thể bảo cho Lô chủ nhiệm sa thải ta, cho nên ta chỉ dựa theo ý của hắn, trong lúc tập luyện lặng yên ly khai. Đại khái chừng một giờ thì ta quay trở lại sau khi đi dạo một vòng ở bên ngoài, lúc trở lại đã phát hiện có chuyện xảy ra.


 Khi đó ta phát hiện Tiêm Lăng không thấy đâu nữa, trên sàn nhà có ít vết máu. Đỗ Lễ Hiền phụ trách chơi đàn Piano té trên mặt đất đang rên rỉ, mười ngón tay hắn đều đã gãy đến nhìn không còn ra hình gì, trên quần áo để lại không ít dấu giày. Còn một nữ sinh tên là Mẫn Nghi thì đang trốn vào góc tường không ngừng nức nở. Ta ngăn Lượng Dụ đang chuẩn bị ly khai, hỏi hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn liền đẩy tay ta ra, không kiên nhẫn nói: "Chẳng qua chỉ chơi một trò chơi nhỏ, quan tâm làm cái gì! Lão tử cũng không phải đánh ngươi, đừng làm ta nóng giận nếu không thì C-K-Í-T..T...T một tiếng!" hắn liền dẫn những người khác rời khỏi đây.


Ta trước nhìn Mẫn Nghi, cô bé tựa hồ không có gì để nói, nhưng vẫn là không ngừng khóc, cho nên ta không để ý nữa, vội vàng nâng Lễ Hiền té trên mặt đất dậy, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra? Sắc mặt của hắn tựa hồ không còn chút máu, mồ hôi đầm đìa cả người, dù có muốn nói chuyện cũng nói không nên lời. Ngón tay của hắn tựa hồ bị vật gì đó kẹp qua, tất cả đều biến dạng, xem bộ dạng chắc là phế nhân rồi.


Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, vội vàng dìu hắn đứng lên, định dẫn hắn đến bệnh viện. Thế nhưng vừa đi đến cửa ra vào lầu một, thì đã chứng kiến bọn người Lượng Dụ ở bên ngoài đang ồn ào. Nguyên lai Tiêm Lăng biến mất là vì cô bé chạy lên tầng cao nhất, nhảy xuống...


Diêu lão sư mặc dù không có tận mắt nhìn thấy sự tình, nhưng thông qua lời nói có thể suy đoán đại khái tình huống lúc đó—— Dư Tiêm Lăng cùng Tô Mộng Như bởi vì muốn đảm nhận  vai trò nhân vật chính nên trở nên mâu thuẫn. Họ Tô vì thế mà có ý định trả thù, khiến bạn trai nàng là Lý Lượng Dụ sai khiến Diêu lão sư rời khỏi phòng tập. Sau đó mấy người bọn họ thay nhau ngược đãi Tiêm Lăng, khiến cô ấy giận dữ tự sát. Rồi người nào đó thông qua quan hệ để cản trở điều tra, vậy nên mới xuất hiện dữ liệu ghi chép vụ án mơ hồ không rõ, việc này cũng không giải quyết được gì.


Xem ra, Dư Triệu Quang vì con gái báo thù là động cơ sát nhân rất lớn, nhưng ông ta vì cái gì đến bây giờ mới ra tay, tại sao ở mười ba năm trước không động thủ luôn?



Việc này cũng có không ít điểm đáng ngờ, thí dụ như tại sao Đỗ Lễ Hiền hai tay lại bị thương, có lẽ hắn lúc ấy muốn bảo hộ Dư Tiêm Lăng, vì vậy mà cũng bị những người khác công kích. Nếu quả thật là như thế, có lẽ có thể từ trên người hắn tìm được một ít manh mối.
Posted by Unknown |
                 Chương 4: Mười ba năm trước đây (thượng)


Tôi trở lại văn phòng quỷ án tổ vào lúc sáng sớm, hướng lão đại báo cáo tình tiết điều tra ngày hôm qua, tất cả những cái tên có hiềm nghi là hung thủ:


Đầu tiên là Dư Tiêm Lăng, tuy người này đã nhảy lầu tự sát cách đây mười ba năm trước. Nhưng hung thủ tự xưng là Dư Tiêm Lăng, hơn nữa theo khẩu cung nhân chứng, nạn nhân và hung thủ có quen biết, hơn nữa hung thủ còn biết rõ rất nhiều chuyện mà có lẽ chỉ có Dư Tiêm Lăng cùng nạn nhân mới biết được. Tuy nghe thập phần vớ vẩn, nhưng không thể bài trừ khả năng là lệ quỷ lấy mạng.


Tiếp theo là Dư Triệu Quang, vì con gái chết không minh bạch, cho nên báo thù tất cả những người có thể gây nên cái chết cho con gái cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, hắn còn giỏi về vận dụng hiệu ứng ánh sáng, so với phương thức gây án như lệ quỷ cũng không khác biệt.


Thứ ba là Ôn Tú Bình, người này có động cơ đối với nạn nhân thứ nhất, Lương Thi Vận. Không bài trừ khả năng giết hai người còn lại để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát. Hơn nữa lúc Lương Thi Vận bị hại, bà ta cũng đang ở cung thiếu niên, nhưng không có nhân chứng. Nói cách khác là không có bằng chứng ngoại phạm.


Thứ tư là Diêu Hải Yến, tuy người này không có động cơ sát nhân, nhưng bà ta cùng thảm án mười ba năm trước đây có liên quan, hơn nữa giống như Ôn Tú Bình đều ko có bằng chứng ngoại phạm, không bài trừ khả năng là đồng lõa.


"Ngươi cho rằng ai có khả năng là hung thủ nhất?" Lão đại nhìn chằm chằm  vào biểu đồ xu thế thị trường chứng khoán trên máy tính, từ lúc tôi vào cho đến giờ mắt ông ấy vẫn chưa có rời khỏi đó.


"Dư Tiêm Lăng."


"Ngươi đến từ địa phủ ah?"


"Tôi lại không đủ gan để xuống địa phủ hỏi thăm." Tôi cười mỉa nói.


" Còn không đi điều tra phụ thân của nàng."


"Tôi nghĩ trước tiên nên điều tra Diêu Hải Yến, sự tình của mười ba năm trước đây, bà ta biết không ít, hơn nữa tôi cũng hoài nghi người cài then phòng múa chính là bà ta..." Thời điểm tôi đang nói, điện thoại trên mặt bàn bỗng vang lên.


Lão đại tiếp nghe điện thoại, "Ân" vài cái lấy lệ, rồi nói với tôi: " buông họ Diêu trước, ngươi cùng Trăn Trăn đi đến đường Nhân Dân một chuyến, Dư Triệu Quang cứ để Tuyết Tình cùng Tiểu Miêu đi giám thị."


" Đường Nhân Dân đã xảy ra chuyện gì?" Tôi vấn đạo.


"Lại có người chết!" Lão đại nói ra đáp án giống như trong dự liệu của tôi.


Án mạng phát sinh ở một bệnh viện nhỏ trên đường Nhân Dân, thời gian trong khoảng bốn giờ sáng. Người chết là một y tá, tên là Hà Ảnh Tuyết. Tính cả người này, thì những người có tên trong thảm án mười ba năm trước đây đã có bốn người bị sát hại, còn lại sáu người cũng rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tập kích. Cái này đối với chúng tôi mà nói có tốt có xấu, chỗ tốt là phạm vi điều tra thu hẹp lại, chỗ xấu là chúng tôi nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ, nếu không sẽ có thêm sáu người bị hại.


Hiện trường án mạng là phòng tiêm thuốc ở lầu một của bệnh viện, lúc ấy Hà Ảnh Tuyết đang cùng một đồng sự gọi là Vương Lệ Vân phụ trách trông coi. Y tá Vương vẫn trong cơn ác mộng chưa bình đĩnh được kể lại——


Mùa hè thường rất nhiều người mở điều hòa, nhưng phần lớn đều chỉnh nhiệt độ rất thấp, đối với người lớn thì không sao, nhưng trẻ em rất dễ cảm lạnh mà phát sốt. Mỗi lúc trời tối thường có rất nhiều phụ huynh mang theo trẻ em đến khám gấp, chích là không tránh khỏi, cho nên chúng tôi cho đến trước nửa đêm vẫn bề bộn công việc. Vất vả đến nửa đêm về sáng, sau khi mọi người truyền nước xong rời đi, thì bệnh nhân còn lại cũng không nhiều, cho nên chúng tôi coi như cũng rảnh rỗi.


Nếu là mùa đông, thì lúc này chúng tôi có thể đi nghỉ rồi, nhưng mùa hè thì vẫn chưa được, nhất định phải  giữ đúng cương vị, bởi vì tùy thời đều  có người bệnh đến đây. Vì không muốn ngủ gà ngủ gật, tôi cùng Ảnh Tuyết ngồi nói chuyện phiếm, cho tới rạng sáng bốn giờ, thì chuyện đáng sợ xảy ra...


Lúc ấy Ảnh Tuyết đang nói về chuyện hôn sự của cô ấy, tháng sau thì họ sẽ kết hôn, những việc phải chuẩn bị nhiều không đếm xuể. Mặc dù có không ít chuyện khiến cô ấy phiền lòng, nhưng kết hôn là chuyện vui không thể nào che dấu được. Đương lúc cô ấy mặt mày hớn hở, thì đột nhiên tôi phát hiện trên vách tường sau lưng cô ấy xuất hiện một cái bóng của thiếu nữ tóc dài. Theo bản năng tôi hướng bốn phía nhìn quanh, toàn bộ phòng tiêm thuốc trừ chúng tôi ra, cũng chỉ còn hai phụ huynh đang ngồi nhìn con mình truyền nước, nhưng bất kể là ai, tóc cũng không có dài như vậy.


Ảnh Tuyết thấy tôi nhìn bốn hướng phía xung quanh thì hỏi, làm sao vậy? Tôi chỉ về phía sau lưng cô ấy, Ảnh Tuyết quay đầu lại nhìn thoáng qua thì sợ tới mức nhảy dựng lên. Bỗng một thanh âm hư vô mờ mịt của thiếu nữ đột nhiên vang lên: "Ảnh Tuyết, ngươi muốn kết hôn? Chúc mừng ngươi ah! Có tính mời ta uống rượu mừng không đây?"


"Ngươi là ai?" Ảnh Tuyết vừa nói vừa lui về phía sau.


"Làm sao vậy, quên ta rồi hả? Ta là Tiêm Lăng, Dư Tiêm Lăng, ngươi không phải đã nói tóc của ta rất đẹp, ngươi rất thích mà? Úc, hình như không phải, ta nhớ lầm rồi, phải nói là ngươi rất thích túm lấy tóc của ta, kéo ta ngã trên mặt đất, đúng không?"


"Ngươi, ngươi, ngươi... Quỷ ah! Cứu mạng ah..." Ảnh Tuyết đột nhiên thét chói tai, hướng cửa ra vào chạy tới, trong hoàn cảnh đang yên tĩnh, cô ấy thét lên giống như sấm sét, khiến hai đứa trẻ đều sợ tới mức khóc ré lên.


Quỷ ảnh trong tích tắc xẹt qua vách tường, ngăn cản Ảnh Tuyết chạy tới cửa ra vào, cô ấy càng không ngừng thét, chạy loạn bốn phía, thiếu chút nữa đụng đổ mấy chai nước truyền của hai bé. Những bậc phụ huynh kia trông thấy cô ấy bị quỷ ảnh đuổi theo, cũng đều sợ hãi, trong đó một người cha một tay cầm chai nước truyền, một tay ôm hài tử bỏ chạy ra bên ngoài, người kia thấy thế cũng ôm đứa trẻ còn lại rời đi. Tôi lúc ấy rất sợ hãi, muốn cùng bọn hắn chạy ra bên ngoài, thế nhưng chưa kịp chạy thì đột nhiên xuất hiện một quỷ ảnh khác ngăn trở đường đi của tôi, tôi sợ tới mức ôm đầu nhắm mắt lại ngồi thụp xuống, không dám động đậy một cái.


Tiếng thét của Ảnh Tuyết không ngừng quanh quẩn bên tai, tuy rất sợ, nhưng tôi vẫn không nhịn được mở mắt liếc qua. Vừa mở mắt liền phát hiện quỷ ảnh vẫn đang ở bên cạnh tôi, nhưng rất nhanh tôi phát hiện nó tựa hồ không có ý làm hại tôi, chỉ lẳng lặng giám thị.


Còn Ảnh Tuyết giờ phút này đã bị một quỷ ảnh khác bức đến góc tường, không còn chỗ trốn, đang co lại thành một khối không ngừng kêu "Đừng tới đây" . Quỷ ảnh đột nhiên phát ra tiếng cười âm lãnh: "Hì hì hi... Đêm đó ta cũng đồng dạng bảo ngươi đừng tới đây đúng không? Nhưng ngươi lúc làm như thế nào? Quên rồi thì để ta cho ngươi biết, ngươi lúc ấy nói tóc của ta rất đẹp, ôn nhu vuốt ve nó, giống như bây giờ..." Quỷ ảnh đưa tay lên vuốt tóc cô ấy rất nhẹ nhàng, rồi đột nhiên lạnh lùng nói: "Sau đó níu lấy tóc của ta, kéo tóc của ta..." Quỷ ảnh đột nhiên túm lấy tóc của cô ấy, hung hăng ném đến cái ghế dùng để nằm truyền nước.


Ảnh Tuyết văng đến cái ghế rồi cũng té trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Quỷ ảnh vẫn không có buông tha cô ấy, bay tới trước người Ảnh Tuyết, dùng ngữ khí nhu hòa nói: "Làm sao vậy, rất đau sao? Ta có phải hay không dùng sức quá mạnh? Hì hì hi... Đêm đó ngươi cũng như vậy, dùng hết sức lực, bất quá ta lúc ấy so với ngươi tốt hơn một chút, tối thiểu trong phòng múa không có nhiều đồ vật lộn xộn như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có ý định quật chết ta..." Quỷ ảnh nói xong lại níu lấy tóc của cô ấy, hướng đến một cái ghế khác ném xuống.


"Tiêm Lăng, buông tha ta, ta biết rồi sai rồi, buông tha ta..." Ảnh Tuyết nằm trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.



"Đêm đó, ta cầu các ngươi bao nhiêu lần? Ngươi nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng ta nhớ rõ, rất rõ, tổng cộng là sáu mươi ba lượt..." Quỷ ảnh lại níu lấy tóc Ảnh Tuyết tiếp tục ném cô ấy vào mấy cái ghế khác.
Posted by Unknown |
Chương 6: đáp án mở ra (5)


 Từ trong tay phụ thân cướp lấy hũ tro cốt, Lý Ẩn quay trở về "Địa ngục".


Di Chân lúc này vẫn đang yên tĩnh ngồi ăn sandwich, trông thấy Lý Ẩn trở về, trong nội tâm nàng cảm thấy vui vẻ. Dù sao mỗi 1 lần Lý Ẩn trở về nhà trọ, nàng đều phi thường lo lắng.


 Bất luận thế nào, cho dù đã có đèn dẫn đường và manh mối Bồ Mỹ Linh lưu lại, nàng và Lý Ẩn vẫn rất gian nan, có thể nói tử thần tùy thời có thể tới bên cạnh.


Lý Ẩn trở lại ngồi bên cạnh Di Chân, 1 ý nghĩ làm cho đèn dẫn đường biến mất.


" Ngọn lửa hay là nên dùng tiết kiệm 1 chút, " Lý Ẩn ôm hũ tro cốt của mẫu thân nói: "Ta đã trở về rồi. Ở lại thế giới kia mà nói, đối với ta chỉ có giày vò."


Thanh âm rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo bao nhiêu cảm tình.

Đối với Lý Ẩn hiện tại, cái chết của mẫu thân và Tử Dạ làm cho trụ cột tinh thần của hắn tan vỡ. Tất cả kiên trì và hy vọng trong 1 đêm nát bấy, vốn cho là thế cục có thể khống chế liền triệt để thay đổi. Nhà trọ, xưa kia là nơi lánh nạn an toàn nhất giờ đã không còn. Sinh hoạt cùng với 1 đám người quỷ không phân biệt là sự tình đáng sợ cỡ nào. Mà hắn còn phải diễn kịch để người khác không nhìn ra sơ hở. Hi vọng không phải không có, nhưng nó quá mức nhỏ bé. Nhân lực đã hết, Lý Ẩn dù lợi hại thế nào, cuối cùng hắn cũng chỉ là nhân loại huyết nhục mà thôi.


Mà hắn căn bản không biết, Lý Ẩn giả giống mình như đúc là do ác linh nhà kho tạo ra. Hắn vẫn cho là, ác linh nhà kho đã dùng 1 phương pháp nào đấy để dẫn 1 con quỷ khác vào nhà trọ. Hắn cũng không biết, Lý Ẩn giả được chế tạo bởi những mảnh cơ thể người chết. Nếu hắn biết, cũng sẽ đoán được trong nhà trọ chỉ có thể sáng tạo ra tối đa 1 con quỷ, lúc ấy hắn cũng sẽ không đến mức gặp ai trong nhà trọ cũng cảm thấy sợ sệt run rẩy.


Hắn không dám chờ mong, cũng không dám hy vọng xa vời điều gì.


 Đang ở thời điểm đó, bỗng nhiên Di Chân nói với Lý Ẩn: "Vừa rồi ngươi rời khỏi... Ta không phải đã nói, ta và Di Thiên có thể sống sót là có lý do đấy sao?"


Lý Ẩn hơi gật đầu, thật sự hắn nhớ rõ.


"Kỳ thật... Ta là một vu nữ Thông Linh." Di Chân nghiêm trang nói ra câu nói đùa này.


Lý Ẩn nhất thời không phát hiện ra nàng đang nói đùa, lập tức hỏi lại: "Cái gì?"


Kế tiếp, sau khi Di Chân tuyên bố đó là một câu nói đùa, Lý Ẩn trong hoàn cảnh như vậy cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong thể xác không còn tâm, đã có 1 tia nảy mầm.


Kế tiếp, Di Chân kể lại từng màn phát sinh sau khi gặp mặt Lý Ẩn.


"Mười lần huyết tự, từng bước gian nan, ta có thể chèo chống đến ngày hôm nay đã sớm nhìn thấu hết thảy." Di Chân lúc này thần sắc ngưng trọng, "Kỳ tích, hi vọng, đều rất phiêu miểu. Nhưng vẫn còn sống ta vẫn sẽ vật lộn đọ sức. Học trưởng ngươi năm đó nói không sai, ta xác thực đều 1 mực sống trong sợ hãi. Nhưng điều này cũng rất bình thường, sợ hãi là 1 cảm xúc rất quan trọng, nếu ngay cả sợ hãi cũng không có chẳng khác nào đại biểu cho tâm của 1 người đã chết. Tất cả huyết tự làm cho người ta sợ hãi, chống lại huyết tự cũng là chống lại sự sợ hãi."


Một khắc này, trong mắt Lý Ẩn không khỏi lập lòe nước mắt.


Vì sao phải thút thít nỉ non?


Vô tận khủng bố, vô tận sợ hãi ăn mòn làm hắn từng bước chết lặng, cuối cùng tâm chết mới làm hắn có ý nghĩ buông bỏ tánh mạng, để vận mệnh như nước chảy bèo trôi. Hắn không cách nào đối diện với sợ hãi. Nhưng lời Di Chân nói làm hắn dần hiểu được. Sợ hãi chính là chấp niệm của 1 người, nếu như ngay cả sợ hãi cũng không có, chính là tâm của ngươi đã chết.


"Sợ hãi, không phải sự tình gì sỉ nhục. Nhân loại từ đốt rẫy gieo hạt tới thời kỳ phát triển, chính là chống lại sự sợ hãi mới đi được tới như ngày hôm nay." Di Chân nói đến đây, ý vị liếc nhìn Lý Ẩn "Cho nên, học trưởng, sợ hãi huyết tự, sau đó chinh phục sợ hãi a."


 Huyết tự trò chơi ngày hôm đó, bởi vì Tử Dạ đã đi rồi, Lý Ẩn nhiều ít cũng có chút yên lòng liền trở về nhà trọ. Đêm đó, hắn bắt đầu phân tích huyết tự. Hắn muốn biết, có Tử Dạ chấp hành, huyết tự sẽ sinh ra điều gì xấu? Đang phân tích huyết tự thì Ngân Dạ cùng Ngân Vũ tới tìm hắn.


Hắn khi đó, tuy còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng chán chường, nhưng ít nhất so với trước kia đã có được phương hướng. Tận đáy lòng, hắn phi thường cảm kích Di Chân.


Sau đó, hắn tiến hành phân tích huyết tự để hiểu rõ, hơn nữa, men theo 1 chút manh mối suy đoán ra 1 vài ý nghĩ. Mà những ý nghĩ đó đã gần tiếp cận với sinh lộ chính thức rồi.


Lý Ẩn thậm chí còn có một hi vọng. Chính là quỷ hồn bên trong huyết tự có thể giết chết Tử Dạ. Tuy ý nghĩ ấy chưa hẳn có thể thực hiện, nhưng vẫn là 1 hy vọng.


Về sau, Ngân Dạ, Ngân Vũ đi rồi, Lý Ẩn trở về " địa ngục", lúc này xe lửa cũng đã sắp tiến vào dạ u cốc. Bầu trời xám xịt, phía trước xuất hiện 1 đại hạp cốc 1 mảnh bao la mờ mịt.


Hắn tính toán sau khi tiến vào dạ u cốc thì quay trở về, xem coi kết quả huyết tự.


Lúc ấy, Tử Dạ lựa chọn nhảy tới cuối trò chơi, làm quỷ hồn ngược lại leo lên đỉnh núi Lạc Vân, tới được trại an dưỡng Nhan Ngọc, làm huyết tự hoàn toàn rơi vào tử lộ.


Khi đó, bọn người Thần Cốc Tiểu Dạ Tử, Công Tôn Diệm, Roland chỉ có thể trốn ở trong phòng. Mắt thấy những hộ gia đình khác bị sát hại từng người một. Bản thân ác linh nhà kho ác vẫn tiếp tục ngụy trang, giả bộ như co quắp ngã xuống mặt đất, miệng thều thào nói: " nhiên anh đã buông tha, vì cái gì em cần phải kiên trì? Chỉ là 1 lần liền chọn trúng tử lộ, cái này là định mệnh sao?" Lúc ấy những hộ gia đình ở cách nàng khá gần nghe thấy, thật sự tưởng rằng Doanh Tử Dạ một lòng muốn chết mới lựa chọn như vậy.


Ngay tại thời điểm Lâm Thiên Trạch bị sát hại, hộ gia đình cũng đã chết mất 1 nửa.


Kế tiếp, Tử Dạ giả trong phòng biến về bản thể, sau đó đi ra ngoài! Dù sao, hộ gia đình nếu như chết hết, chỉ có mình Tử Dạ trở về sẽ khiến cho người khác hoài nghi.


Kế tiếp kết quả như thế nào tự nhiên không cần nhiều lời. Lúc ấy hộ gia đình nghe được tiếng bước chân quỷ hồn bên ngoài thoát đi, chính là vì tránh né ác linh nhà kho! Nhưng  vì tất cả mọi người đóng chặt cửa phòng không ra, tự nhiên không biết chuyện gì xảy ra.


Cuối cùng, con quỷ kia không còn tồn tại nữa. Mà ác linh nhà kho lại lần nữa biến trở về bộ dạng của Tử Dạ. Về phần con quỷ kia, đi tới nơi nào thì không ai biết...


 Ác linh nhà kho, chính là khủng bố như vậy!


Lần huyết tự kia, bọn người Công Tôn Diệm, thần cốc Tiểu Dạ Tử, Roland có thể sống sót, hoàn toàn là vì ác linh nhà kho. Nhưng mọi người lại lầm tưởng là nhờ vào lựa chọn cuối cùng của thần cốc Tiểu Dạ Tử mới có thể thay đổi Càn Khôn.


Mà cùng một thời gian, Lý Ẩn Di Chân đã tiến vào bên trong u cốc. Khoảng cách tới lúc huyết tự chấm dứt còn 1 thời gian ngắn, cho nên hắn và Di Chân vẫn tiếp tục tiến vào bên trong cốc. Trong dạ u cốc, xuất hiện rất nhiều thạch đầu cổ quái, hơn nữa còn phát hiện ra 1 trấn nhỏ. Nhật ký đề cập tới Diệp gia, có lẽ ở ngay bên trong dạ u cốc.


 Trong trấn nhỏ kia, 1 người cũng không có. Mà cũng không tốn bao lâu, 2 người tìm được căn nhà nhỏ có biển đề 1 chữ "Diệp".


Bất quá, trên thực tế căn nhà này không phải của người họ Diệp được đề cập tới. Tiến vào trong phát hiện, đây là 1 căn nhà cũ nát, trong nhà không còn tồn tại bao nhiều đồ dùng. Nhưng may mắn là tìm được vài ngọn lửa, tuy nhiên số lượng không nhiều lắm. Lúc trước thời điểm ở trạm xe, vì chỉ có thể tìm tòi xung quanh cho nên số lượng ngọn lửa dự trữ giảm xuống. Ở địa phương này tất nhiên cần phải tìm kiếm ngọn lửa để bổ sung.


Về sau, Lý Ẩn Di Chân về  tới thế giới thật. Tử Dạ giả yên bình trở về làm trong nội tâm Lý Ẩn có chút thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.


Kế tiếp, hắn và Di Chân lại tiếp tục không ngừng cố gắng thăm dò dạ u cốc. Mà trấn nhỏ trong dạ u cốc 1 vài nơi không có biển số nhà, cũng chỉ có thể tiếp tục truy tìm.


Nhưng tại buổi chiều ngày 21 tháng 6, trong quá trình tìm kiếm xảy ra điều ngoài ý muốn.


Lúc ấy bọn hắn đang ở trong phòng tìm kiếm, Lý Ẩn thế nhưng phát hiện bầu trời hoàn toàn trở nên tối đen.


Đây tuyệt đối là dị tượng!


"Học trưởng, lấy ra đèn dẫn đường!" Di Chân lúc này cũng cảm thấy không đúng, liền từ trong kẽ hở không gian lấy ra đèn dẫn đường và ngọn lửa.


Lý Ẩn gật đầu, nhanh chóng lấy ra đèn dẫn đường.


 Địa phương có thể tìm được ngọn lửa tuyệt đối không phải nơi an toàn. Lý Ẩn và Di Chân sớm đã có chuẩn bị tâm lý, 1 khi có chuyện gì xảy ra sẽ lập tức trở về thế giới thật.


Không thể không nói đèn dẫn đường thật sự là đồ tốt.


 Trải qua 1 hồi lâu vẫn chưa có gì phát sinh, nhưng Lý Ẩn cũng không buông lỏng cảnh giác.


Hai người lúc này đều đưa lưng về phía bức tường, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Một khi có biến phát sinh, lập tức đốt đèn dẫn đường trở về! Mà Di Chân vì bảo vệ vạn nhất, cầm lấy mảnh vụn của tấm gương, đặt trước cửa sổ, như vậy từ trong tấm gương có thể biết được phải chăng quỷ hồn có đang tiếp cận hay không! Đương nhiên thông qua gương quan sát không thể trăm phần trăm chính xác, nhưng Di Chân là người làm việc luôn cân nhắc chu toàn, chú ý cẩn thận, có nhiều vật tham chiếu hơn vẫn tốt.


Ước chừng nửa giờ trôi qua, hết thảy bình thường. Nếu như không có chuyện gì phát sinh bọn hắn sẽ không đốt đèn, dù sao ngọn lửa cũng có hạn không thể lãng phí!


Đột nhiên... Di Chân nhìn thấy, trong gương, có hình dáng như 1 cái đầu người, chỉ cách 1 bức màn duỗi tới trước cửa sổ , cơ hồ tiến tới gần mặt nàng! Một chớp mắt ấy, Lý Ẩn và Di Chân liền lập tức đốt đèn dẫn đường!


 Trở về thế giới sự thật, trong biệt thự tại ngoại thành. Còn Lý Ẩn thì trở về trong khu cư xá.


Di Chân nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Ẩn: "Học trưởng, ngươi có thấy rõ con quỷ kia không?"


" Không có. Nhưng bầu trời tối xuống cùng với quỷ hồn xuất hiện có liên quan. Nếu như con quỷ cứ 1 chỗ đợi ở đó, kế tiếp chúng ta trở về..."


 Đèn dẫn đường có thể hoán đổi không gian, nhưng không thể thay đổi vị trí.


"Hy vọngrời đi. Nếu như không được mà nói..., thì cùng lắm tốn thêm 1 ít ngọn lửa, chờ tới khi nó rời đi mới thôi! Hoặc là... Căn cứ vào manh mối kết hợp lại, phán đoán có khả năng giải được sinh lộ hay không!"


"Như vậy đi..." Lý Ẩn cân nhắc một phen nói: " Để ổn thỏa, một khi đèn dẫn đường sắp hết, chúng ta lập tức đốt 1 ngọn lửa mới tiếp tục chống đỡ. Số lượng ngọn lửa trong tay ta và người có thể chèo chống được 1 tuần."


"Không... kéo dài thời gian, vạn nhất ngươi có huyết tự cần chấp hành thì sao? Nếu như không có ngọn lửa, ngươi sẽ bị cưỡng chế kéo trở về 'Địa ngục " như vậy thì phiền toái rồi. Tối đa hai ngày, dài hơn 2 ngày, nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại có xảy ra biến cố hay không cũng rất khó nói. Hắn không chừng tiên tri biết được việc này phát sinh cho nên mới để mảnh nhật ký ở dạ u cốc."


Vì vậy, Lý Ẩn tiếp thu kiến nghị của Di Chân. Hai ngày kế tiếp bọn hắn đều ở lại thế giới thật. Bất quá, hai người vẫn  thường xuyên liên hệ, sắp xếp đối sách mới. Di Chân trong cả quá trình đưa ra rất nhiều kiến nghị và cách nghĩ mới, nàng cân nhắc vấn đề phi thường chu đáo, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều rất tỉnh táo. Cái này cùng với Di Chân lúc nào cũng hoạt bát tươi cười quả thực tưởng như hai người, hoàn toàn không hề kém hơn Tử Dạ. Khó trách lúc trước, nàng có thể vượt qua 10 lần huyết tự.


Tuy tính cách kiên nghị lạc quan, tố chất tâm lý cao đối với việc vượt qua huyết tự rất quan trọng, nhưng nếu chỉ như vậy, muốn vượt qua 10 lần huyết tự vẫn là chuyện không thể nào. Muốn sống sót trong nhà trọ, càng cần mưu trí thao lược và tư duy cao.


Di Chân còn nói cho Lý Ẩn biết, thời điểm nàng còn là 1 hộ gia đình cũng chứng kiến không ít mặt đáng ghê tởm của nhân tính. Có vài hộ gia đình vì mãnh liệt ghen ghét số lần nàng và Di Thiên chấp hành huyết tự ngày càng nhiều, thậm chí còn muốn nàng gặp phải bất lợi. Nhưng dựa vào thủ đoạn khéo léo của Di Chân, có không ít người tình nguyện đứng về phía nàng, mới cam đoan được sự an toàn của nàng và Di Thiên. Lý Ẩn trước kia nghĩ rằng nàng là người không có tâm cơ và mưu kế, thực tế tuyệt không phải như thế. Chỉ có điều, tâm cơ và mưu kế của nàng chỉ đối với những người muốn đối phó với nàng, hoặc là huyết tự, mà đối với người mình yêu, nàng vĩnh viễn giống như tiểu muội nhà bên, ấm áp như gió xuân.


Bất quá nàng cũng nói, Di Thiên và nàng tính cách là 2 cực đoan khác biệt. Bởi vì nhìn thấy 1 mặt ghê tởm của nhân tính làm hắn càng ngày càng âm trầm. Điều này cũng làm hắn về sau không hiểu cách đối nhân sử thế, thời kỳ học đại học có không ít người chán ghét. Trong suy nghĩ của hắn, nội tâm con người luôn chỉ có 1 mặt hắc ám. Mà Di Chân thì bất đồng, nàng là người đối với vấn đề rất khách quan, sẽ không dễ dàng nhận định nhân tính của 1 người, nàng càng thêm coi trọng mặt tốt đẹp của nhân tính, không đơn giản chấp nhận toàn bộ nhân tính, nhưng cũng không chối bỏ.


Bởi vì nói chuyện về Di Thiên, nàng không khỏi nhắc tới cuốn tiểu thuyết của Di Thiên tên là Luân Hồi . Di Chân nói, nàng lúc trước hi vọng để Di Thiên có 1 chỗ ký thác tinh thần, cũng có thể nhìn thấy 1 mặt tốt đẹp của thế giới này, cho nên muốn hắn viết 1 câu chuyện, trong hoàn cảnh khủng bố, con người đã giãy dụa cầu sinh như thế nào.


Ngày 23, Lý Ẩn sử dụng máy tính trong nhà trọ, đang ngồi đọc lại cuốn truyện Luân Hồi . Hắn đột nhiên nhớ lại những lời Di Chân cổ vũ Di Thiên khi viết cuốn truyện này.


Lúc ấy, Thâm Vũ vừa vặn nhìn thấy, đối với cuốn sách nổi lên hứng thú muốn Lý Ẩn gửi cho nàng 1 bản. Sau khi Thâm Vũ đi rồi Lý Ẩn mới phát hiện, Tử Dạ... cũng chính là ác linh nhà kho đang đứng ở cửa ra vào!


Lý Ẩn cũng không biết, vì ác linh nhà kho nhìn thấy Lý Ẩn gửi cuốn truyện cho Thâm Vũ mà trong đêm đó mới tiến vào phòng Tinh Thần, sửa lại nội dung cuốn sách. Điều này trực tiếp dẫn tới cái chết của Tinh Thần tại Hồng Nguyệt trấn!