5/25/2016

Posted by Unknown |



Phải nói... Là Thiên Ý trêu người.


Quả thực bên trong tối tăm có tồn tại thiên ý, vô luận nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là ngẫu nhiên. Làm cho Di Chân, Di Thiên và Lý Ẩn trở thành hộ gia đình nhà trọ.


Bất quá, bây giờ nói những thứ này không có ý nghĩa.


Lý Ẩn biết rõ Di Chân là hộ gia đình, mà đồng thời cũng biết Di Thiên 1 mực bị giam cầm trong di tích dưới lòng đất, Di Chân vì vậy vẫn bị nguyền rủa đeo bám.


Nguyền rủa lần huyết tự thứ 10, vậy mà sau khi Di Chân hoàn thành xong huyết tự trở về nhà trọ vẫn sinh ra ảnh hướng tới nàng! Lý Ẩn đối với điều này cảm giác không thể tưởng nổi, thậm chí hoài nghi, cái gọi là huyết tự lần thứ 10 có phải là bẫy rập?


Bất quá, hoàn thành lần huyết tự thứ mười còn sống trở về nhà trọ liền thoát khỏi thân phận hộ gia đình, ít nhất trên người Di Chân điểm này là thực. Cái này cũng có lẽ được coi là tin tức tốt.


Tuy rằng trái tim đau như bị đao cắt, nhưng Di Chân dù sao cũng là người có cá tính kiên cường, nếu không nàng sao có thể chèo chống tới bây giờ? Sự tình đã phát sinh, dù oán trời trách đất thế nào cũng không thể thay đổi. Đã như vầy, chỉ có thể nhằm vào cục diện trước mắt nghĩ ra đối sách, nếu không, hết thảy sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm!


" Huyết tự kế tiếp có liên quan tới Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt." Lý Ẩn nói ra nội dung lần huyết tự thứ 5: "Đây là lần huyết tự thứ năm của ta, ngươi biết chuyện gì liên quan hay không?"


"Chờ một chút, Lý Ẩn." Lúc này Di Chân lại lấy ra 1 trang giấy đặt trên mặt bàn nói: "Đây là đạo cụ trong nhà kho mà Thượng Quan tiểu thư đưa cho ta, ta đã sắp xếp lại sau đó đối chiếu với Thâm Vũ, hoàn toàn không có gì sai sót." ( chương 18 quyển 18)


"Không nên mở ra ngăn kéo, vì huyết tự bên trong là giả, đạo cụ kỳ thật tử lộ, trong ngăn kéo có 1 con quỷ." Di Chân đem chuyện này phân tích cho Lý Ẩn nghe: " Trong ngăn kéo nhà kho có 1 con quỷ tồn tại. Mà nhà kho bị đóng cửa, vô cùng có khả năng 1 hộ gia đình nào đó đã mở nó ra! Nếu là như vậy, khả năng bản thân hộ gia đình đó đã bị giết, nhưng nhà trọ không có hộ gia đình nào biến mất, như vậy rất có thể nó đã biến thành người đó và trà trộn bên trong nhà trọ!"


Lý Ẩn đem tờ giấy qua nhìn kỹ, 2 tay càng run rẩy lợi hại.


"Sao... Làm sao có thể... Nhà kho đóng cửa chính là vì cái này?"


Nếu như đây là thật , như vậy, có khả năng ác linh nhà kho đã biến thành 1 ai đó...


"Ngươi nhất định phải cẩn thận, " Di Chân nâng  cằm, thần sắc ngưng trọng "Hiện tại, chúng ta còn cơ hội, trước mắt vẫn chưa có hộ gia đình nào chết đi 1 cách khó hiểu, chứng tỏ con quỷ này có tồn tại hạn chế. Chúng ta phải nghĩ biện pháp điều tra ra con quỷ này là ai, sau đó nghĩ biện pháp lợi dụng huyết tự để đối phó con quỷ này..."


"Cái này..." Lý Ẩn dù sao cũng không phải người thường, trên mặt tình cảm đương nhiên hy vọng Di Chân nghĩ lầm, thế nhưng hắn hiểu đó chỉ là tự lừa mình mà thôi, hiện tại cấp bách nên làm là...


"Đúng rồi!" Lý Ẩn bỗng nhiên nói với nàng: "Ngươi bây giờ đã biết chuyện này, như vậy... con quỷ kia sẽ tới giết ngươi sao? Chúng ta bây giờ đang nói chuyện, có phải con quỷ kia cũng biết rõ?"


"Sẽ không. Ta phát hiện ra chuyện này đã qua mấy canh giờ, đến giờ vẫn rất hoàn hảo. Tóm lại Lý Ẩn, ngươi ngàn vạn lần nên coi chừng, bình thường tận lực không nên ở nhà trọ quá lâu, nhưng cũng phải cẩn thận, đừng nên để người khác cảm thấy ngươi bất thường."


Lý Ẩn cắn chặt răng, dựa theo phỏng đoán của Di Chân, quỷ hồn xen lẫn vào giữa hộ gia đình, như vậy bọn hắn đang gặp phải tai họa ngập đầu! Hơn nữa, Tử Dạ cũng là 1 trong những người hiềm nghi!


Bất quá Lý Ẩn tận lực dùng thái độ lạc quan để cân nhắc vấn đề, hắn cho rằng Tử Dạ hẳn không phải. Vào ngày nhà kho đóng cửa, Tử Dạ vẫn còn làm cơm cho hắn ăn, 2 người nói chuyện thời gian rất lâu. Về sau nhà kho mới biến mất. Nếu như nàng muốn đi lấy đạo cụ, có lẽ sẽ nói với mình 1 tiếng mới đúng.


Những người khác, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Hoàng Phủ Hác, Thượng Quan Miên, Biện Tinh Thần, Bồ Thâm Vũ... Cả đám đều có hiềm nghi rất lớn. Mà bây giờ, Thượng Quan MiênThâm Vũ đều đã tiếp xúc với Di Chân, hai người kia cũng rất có thể là ác linh nhà kho, như vậy Di Chân dĩ nhiên sẽ phi thường nguy hiểm. Có giao tình với Di Chân nhiều năm, tự nhiên hắn không thể ngồi nhìn bỏ qua. Cho nên, hắn cắn chặt răng nói: "Chúng ta là hộ gia đình có lẽ nhà trọ sẽ có hạn chế, nhưng ngươi đã không còn là 1 hộ gia đình nữa. Đã như vầy... Không bằng, ta an bài như thế này..."


Lý Ẩn quyết định để Di Chân... giả chết!


Nếu như quỷ hồn đối với tình huống của bọn hắn không thể nào cảm giác, điều này có thể sẽ hiệu quả. Tuy không xác định, nhưng bây giờ chỉ có thể đánh cuộc, tổng cũng không thể ngồi chờ chết. Mà Di Chân sau khi cân nhắc liên tục cũng đồng ý giả chết, có thể thuận tiện thăm dò hạn chế của quỷ hồn bị hạn độ ra sao. Chỉ là, trong quá trình này Di Chân cảm giác thần sắc của Lý Ẩn có chút cơ giới hóa và lạnh lẽo, cứ như là 1 người khác. Tiến vào nhà trọ hai năm, Lý Ẩn đã thay đổi quá nhiều.


 Sau đó, Lý Ẩn an bài Di Chân tới ngoại thành, nơi đó có 1 căn bất động sản của cha mẹ. Bởi vì cha mẹ quanh năm suốt tháng chưa từng tới nơi này, Lý Ẩn cho rằng an bài tại đó là phù hợp nhất. Sắp xếp xong xuôi hết thảy, hắn ước định không để Di Chân liên lạc với những người khác, mà hắn tìm biện pháp tra xem ai là hộ gia đình giả.


 An bài Di Chân thỏa đáng, Lý Ẩn nghĩ tới muốn hỏi thăm nàng 1 vấn đề: "Di Chân, có một điểm ta không rõ. Kỳ thật, ta cũng coi như là 1 trong những người hiềm nghi, vì cái gì ngươi lại không nghi ngờ ta? Nếu như là ta, ngươi bây giờ rất có thể đã mất mạng!"


Di Chân trả lời lại làm hắn cả đời khó quên.


"Không thể là ngươi. Ta sẽ không nghĩ như vậy. Bởi vì đó là sự thật ta không thể nào chấp nhận được. Ta thà rằng đánh cuộc một keo, cũng không muốn nghĩ tới khả năng ấy."


 Phần cảm tình này của Di Chân đối với Lý Ẩn, hắn như thế nào lại không biết?


Nhưng hắn đã có Tử Dạ. Vì nàng, hắn thà biến mất 3 lượt huyết tự đem nàng trở về, gắn bó sinh tử, 1 mạch tới ngày hôm nay.


 Tâm ý của Di Chân hắn không có khả năng đáp lại. Mà Di Chân đương nhiên cũng hiểu, nàng trông thấy Tử Dạ, cũng biết được trái tim Lý Ẩn đã trao cho người ấy.


Cuối cùng, Nghiêm LangThiên Tịch Nguyệt may mắn sống sót. Lý Ẩn, vượt qua lần huyết tự thứ năm.


Mà muốn sống sót, còn có một manh mối rất trọng yếu, chính là nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại. Dựa theo mảnh nhật ký trước, bọn hắn phải tìm 1 nơi tên là động Thiên Sơn.


Thần cốc Tiểu Dạ Tử cùng Ngân Vũ đi chấp hành huyết tự về nữ minh tinh nhật bản Họa Cát Tường Nhân, thì Lý Ẩn rốt cục tìm được động Thiên Sơn, thuộc về thành phố X. Vì vậy, hắn lái xe mang theo Di Chân, tiến về động Thiên Sơn. Mà cũng trong đêm hôm đó, nhà kho ác linh cũng là Tử Dạ giả mang theo Lý Ẩn giả tới nhà Lý Ẩn. Mục đích rất đơn giản, chính là lấy mảnh vỡ khế ước đang trong tay Lý Ẩn. Lúc ấy Lý Ẩn giả đi theo bên người Tử Dạ, cũng là lần thứ nhất rời khỏi nhà trọ sau khi được tạo ra. Lần thứ hai rời khỏi nhà trọ cũng chính là hiện tại. Đáng tiếc, Thượng Quan Miên nhãn lực bậc gì, tuy Lý Ẩn nhuộm 1 phần tóc bạc cho giống với Lý Ẩn thật, nhưng trí nhớ của Thượng Quan Miên khủng bố kinh người, nhìn ra được khoảng tóc trắng của Lý Ẩn có 1 điểm bất đồng rất nhỏ, vì vậy lập tức động thủ giết chết Lý Ẩn giả. Đương nhiên, khả năng tính sai cũng không phải không có, nhưng Thượng Quan Miên từ trước đến nay ra tay ác độc vô tình, cho dù giết lầm thì cũng có sao? Ngoại trừ 2 lần ra bên ngoài này, đa số thời gian Lý Ẩn giả đều ở trong lỗ đen chưa từng ra ngoài!


Cũng trong buổi tối Lý Ẩn Di Chân tới động Thiên Sơn, ác linh nhà kho cùng Lý Ẩn giả gặp mặt Dương Cảnh Huệ, mẫu thân của Lý Ẩn. Dương Cảnh Huệ tự nhiên coi 2 con quỷ này chính là con trai và Tử Dạ. Lúc ấy, Dương Cảnh Huệ ở dưới tủ quần áo phát hiện 1 cái hộp gỗ đàn. Đây là những bức họa biết trước Lý Ung trông qua Lãnh Hinh lấy được từ chỗ Thâm Vũ, trong đó có 1 bức họa, chính là tràng cảnh—— Tử Dạ trong nhà kho bị kéo vào bên trong ngăn tủ!


Lúc ấy, ác linh nhà kho nói là đi ra ngoài, nhưng cũng chưa lập tức xuống lầu, mà đang đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Dương Cảnh Huệ lấy ra mấy bức tranh kia, một chớp mắt đó Dương Cảnh Huệ đã định là không thể sống tiếp. Kế tiếp, ác linh nhà kho cùng Lý Ẩn giả lấy đi mảnh vỡ khế ước, trước khi rời khỏi nhà giả vờ để lại tờ giấy, sau đó để Lý Ẩn trở về sát hại Dương Cảnh Huệ, cướp đi những bức họa. (quyển 19)


Nhưng ngay lúc Dương Cảnh Huệ nhìn thấy Lý Ẩn đi rồi, nàng đã làm một việc. Bởi vì nhìn thấy những bức tranh ấy làm cho nàng cảm thấy rất tán thưởng, dù gì tài vẽ tranh của Thâm Vũ cũng là hàng nhất lưu. Nàng đoán có phải là Lý Ẩn vẽ vì Tử Dạ? Nhưng nghĩ tới bản lĩnh hội họa của con trai lại thấy không đúng. Bức tranh đó vẽ rất không tồi nhưng nội dung lại có chút quỷ dị, Tử Dạ bị 1 cánh tay kéo vào bên trong ngăn kéo giống như là 1 câu chuyện khủng bố vậy.


Bởi vì ở gần nhà có chỗ taxi hay đậu, Dương Cảnh Huệ đoán Lý Ẩn và Tử Dạ đã đi xa, liền dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại rồi gửi vào email của Lý Ẩn. Hơn nữa trong thư còn viết: " Con và Tử Dạ vừa rồi đi gấp quá, mẹ nghĩ mấy tấm hình này là con vẽ Tử Dạ hay là con nhờ người nào vẽ ra? Chỉ là nội dung là lạ."


Mà Lý Ẩn Di Chân đang ở động Thiên Sơn, cuối cùng tránh được một kiếp. Ngoại trừ Lý Ẩn lúc ấy bởi vì chạy trốn quá gấp, trên tay bị 1 nhánh cây làm tổn thương, tổng thể coi như bình an vô sự. ( chương 17 quyển 19)


Một đêm ấy, Di Chân hướng Lý Ẩn tỏ tình. Dù sao gặp phải tình huống sinh tử, không phải ai cũng có thể dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề. Đối với Di Chân mà nói, Lý Ẩn là nam nhân nàng yêu chân thành, ở trước mặt hắn, nàng sao có thể tiếp tục chôn giấu tình cảm?


Di Chân hỏi hắn: "Ta không được sao? Ta thật sự không thể sao?"


Nàng biết rõ, tình cảm giữa Lý Ẩn và Tử Dạ bản thân mình chen vào không được. Nếu như không phải Lý Ẩn tiến vào nhà trọ, nàng sẽ vĩnh viễn chôn giấu chuyện này, chỉ ở xa quan sát hắn. Nhưng tình huống hiện tại lại không giống, Lý Ẩn và mình tương lai đều là thứ hư vô mờ mịt. Nếu như cuối cùng thật sự sẽ chết, nàng ít nhất cũng hi vọng được chết bên người Lý Ẩn, nàng muốn tranh thủ 1 lần cuối cùng.


Nhưng Lý Ẩn lại cự tuyệt nàng.


Lý Ẩn là người đối với tình yêu rất chân tâm, nếu không hắn cũng không vì cứu Tử Dạ mà bỏ qua 3 lượt huyết tự.


Hắn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, không có giải thích nhiều. Hắn không muốn lưu lại cho Di Chân chút mảy may hy vọng nào.


"Buông tay."


Hắn nói như vậy, làm trong lòng Di Chân có cảm giác vô vọng.


Lý Ẩn đi rồi, Di Chân rốt cuộc hiểu rõ. Nàng chỉ nghĩ, muốn tranh thủ 1 lần cuối cùng, coi như thất bại cũng không cần ôm 1 tia hy vọng. Mặc dù thất vọng, nàng vẫn muốn liều mạng trợ giúp Lý Ẩn, để hắn có thể còn sống rời khỏi nhà trọ. Đồng thời, nàng cũng thề, hành vi đêm nay của nàng sẽ không lặp lại lần thứ 2. Từ nay về sau, trước mặt Lý Ẩn nàng chỉ là 1 học muội, 1 tỷ tỷ của hảo hữu không hơn.


Một đêm đó, Di Chân cứ như vậy hạ quyết tâm.


Nhưng, có phải tạo hóa trêu ngươi hay không?


Ngày thứ hai, Lý Ẩn biết được tin mẫu thân chết, hắn cảm thấy cơ hồ muốn sụp đổ.


 Thi thể mẫu thân bị xé thành từng mảnh, thê thảm không thôi.


Nhưng với Lý Ẩn, điều đáng sợ và đả kích hơn nữa còn ở phía sau. Thời điểm đi vào cục cảnh sát cho lời khai, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy hòm thư email của mình nhiều hơn 1 thư. Hắn liền mở ra sau đó thấy 1 màn cực kỳ đáng sợ.


 Bức tranh kia cùng những lời mẫu thân viết ra.


Hắn liếc mắt liền biết đó là bức vẽ của Thâm Vũ, mà lời của mẫu thân làm cho hắn hoảng gần chết.


Ngày hôm qua? Ngày hôm qua hắn rõ ràng ở cùng với Di Chânđộng Thiên Sơn, đó cũng là thời gian mẫu thân gửi thư qua! Mà thời điểm lấy khẩu cung ở sở cảnh sát, Tử Dạ từ đầu tới cuối đều không hề nói đã đi tới nhà Lý Ẩn. Sau đó, Lý Ẩn phát hiện mảnh vỡ khế ước địa ngục giấu trong nhà đã không còn. Hơn nữa nhìn bức họa của Thâm Vũ, có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể đưa ra kết luận.


 Ác linh nhà kho... chính là Tử Dạ!


 Nàng mới chân chân chính chính ác linh nhà kho!


Hắn chợt nhớ tới lời Di Chân. Nàng nói, nàng không dám suy nghĩ tới khả năng Lý Ẩn là ác linh nhà kho. Như vậy... Hắn thì sao? Hắn cũng chẳng phải giống vậy? Hắn một mực lảng tránh, sợ hãi suy nghĩ tới khả năng ấy.


 Tử Dạ chính thức đã chết rồi. Bức họa biết trước của Thâm Vũ đích xác nói cho hắn biết, Tử Dạ đã chết rồi!


Mặt khác mẫu thân còn nói, "Chính mình" và Tử Dạ tới nhà, như vậy đại biểu Tử Dạ giả đã tạo nên 1 con quỷ khác. Như vậy, trong nhà trọ những hộ gia đình khác, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, Biện Tinh Thần... mấy người đó có thể tin tưởng được sao? Bọn hắn thật là người sao?


 Tử Dạ chết rồi. Hung thủ giết nàng hôm qua còn nằm chung giường chung gối, thẳng tới vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh mình! Nhưng Lý Ẩn ngay cả chuyện báo thù cho Tử Dạ cũng không làm được! Thậm chí, mẫu thân cũng chết trên tay nó!


Còn tất yếu phải sống sót sao?


Hiện tại trong nhà trọ, hơn phân nửa hộ gia đình có lẽ đều là quỷ rồi. Ngay cả Thâm Vũ có thể vẽ ra bức họa tương lai, chỉ sợ cũng như thế. Mà bởi như vậy, hoàn thành huyết tự có còn ý nghĩa sao? Chính mình, tùy thời cũng đều có thể sẽ chết.


Đi chết đi...


Đi chết đi...


Đi chết đi...


Đi chết đi...


Lý Ẩn phát hiện, hắn đã không tìm ra được lý do sống trên cõi đời này nữa.


 Tử Dạ và mẫu thân đã chết, bản thân cũng gặp phải hiểm cảnh, chi bằng lựa chọn cái chết.


Vì vậy, hắn để lại tờ giấy, quyết định... tự sát rời khỏi thế giới này.


 Đây chính là toàn bộ chân tướng ý muốn tự sát của Lý Ẩn lúc ấy!


5/24/2016

Posted by Unknown |

Chương 4: giằng co dị biến bắt đầu


 Thời điểm Minh Vương tiếp cận Di Chân, trên người hắn phát ra sát ý khủng bố làm 2 tay Di Chân không khỏi run rẩy. Nhưng nàng vẫn đối mặt với Minh Vương, mở miệng dùng tiếng anh nói: "Vô luận các ngươi có mục đích gì, chúng tôi đã giao ra công cụ truyền tin, con tin cam đoan an toàn thì mục đích của các ngươi mới có thể đạt được..."


Lúc này, toàn bộ hành khách trên xe bus đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Di Chân. Ở thời đại này, đi đường nhìn thấy bà cụ ngã xuống đất hay trên xe thấy người ăn cắp, thì nhân dân quần chúng cũng sẽ không làm ra hành vi " vì nghĩa quên mình ". Vừa rồi sự khủng bố của nam nhân đầu trọc kia ai cũng nhìn thấy, vậy mà Sở Di Chân lại làm ra hành vi phản kháng, có phải đầu óc nàng bị sợ tới choáng váng rồi không?


Ngay lúc trong lòng mỗi người đều đang mặc niệm cho cô gái xinh đẹp này, thì Minh Vương lại cười lên ha hả, quay đầu đi, nhưng thân thể đột ngột chuyển 1 cái, 1 con dao găm sắc lạnh gác trên cổ Di Chân!


Di Chân thậm chí có thể cảm nhận được độ băng lãnh từ con dao truyền tới, giờ phút này, Minh Vương chỉ cần hơi động tay 1 chút, nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn!


" 'Minh Vương' đại nhân” một người ngoại quốc đứng sau nói: "Những người kia chỉ mang theo 1 bức họa bình thường, xem ra không phải vật nguy hiểm."


Minh Vương không để ý tới hắn mà nói với Di Chân trước mặt: "Thực lâu rồi chưa có ai dám nói chuyện như vậy với ta. Ngươi chẳng lẽ không sợ chết?"


Lúc này, trong nội tâm bọn người An Tuyết Lệ cũng rất cảm thông với Di Chân. Thế nhưng, cảm thông thì cảm thông, không ai dám lên tiếng nói chuyện. Lúc này ai mà làm chim đầu đàn lên tiếng, chắc chắn là người chết đầu tiên.


Hai mắt Thượng Quan Miên nhìn về phía Di Chân, tay phải của nàng hiện tại không thể sự dụng, nhưng tay trái miễn cưỡng vẫn có thể. Chỉ cần tiêm vào cấm dược, đau đớn trên người sẽ từng bước biến mất, chỉ là tác dụng phụ rất lớn.


Nàng bây giờ giống như con báo bị thương, đang chờ đợi thời cơ để quay lại đâm 1 giáo! (phản kích)


 Sắc mặt Di Chân không ngừng biến ảo, ở thời khắc nguy cơ này, đột nhiên thân thể Thượng Quan Miên bạo khởi, 1 lần nữa bắn ra, ngay sau đó, tay trái nàng xuất ra vô số độc châm! Bất đồng chính là, những độc châm này đều là những tú hoa châm rất nhỏ!


Thượng Quan Miên không ngừng nuôi nhện độc ở nhà trọ, làm số lượng của bọn chúng ngày càng sinh sôi, không cần lo lắng tới nguồn độc. Nàng bắn ra tú hoa châm đều đã cân nhắc tất cả phương vị mà Minh Vương có thể né tránh, vô luận trốn ở nơi nào ít nhất cũng trúng phải 1 tú hoa châm! Mà trước mắt hắn đang không chú ý tới động tác của mình, là thời cơ tốt nhất!


Cho dù hắn mang theo huyết thanh, nhưng bị đâm trúng sẽ lập tức ảnh hưởng tới phản xạ thần kinh, lúc ấy nàng chỉ cần sử dụng cây súng thứ 3 là có thể lấy mạng hắn!


Vô số tú hoa châm nhanh chóng bắn ra, vọt về phía Minh Vương! Hơn nữa, còn có mấy cây chăm bắn về phía Di Chân! Rất rõ ràng, Thượng Quan Miên căn bản không thèm để ý có thể ngộ sát Di Chân và những hành khách khác hay không.


 Trong chớp mắt ấy, ngay cả Minh Vương cũng khẽ chau mày, lập tức dịch chuyển dao găm, thân thể mãnh liệt lùi lại, đồng thời túm lấy 1 nam tử ngoại quốc che chắn trước người!


Kết quả, vài cây châm đều bắn lên trên người hành khách, còn trên người nam tử ngoại quốc kia trúng ít nhất 10 châm!


Tay trái Thượng Quan Miên bắn ra hơn 100 cây châm, lúc này tất cả phương vị phía trước trên xe bus đều bị bắn đầy châm, tổng cộng có sáu hành khách bị châm độc bắn trúng, sau đó, những người này đều té trên mặt đất, điên cuồng kêu gào, tiếp theo từng người từng người một chết đi!


nam tử ngoại quốc kia tự nhiên chết thảm nhất, sau khi hắn té trên mặt đất cũng thật không ngờ, Minh Vương lại lấy hắn làm khiên!


"Nguy hiểm thật..."


Minh Vương lúc này cũng cảm thấy vừa dạo qua 1 vòng quỷ môn quan, nhiều năm như vậy, còn chưa có ai làm hắn có thể nghiệm như thế này. Chỉ có hắn đem tử vong cấp cho người khác, chưa có ai từng đem tử vong để lên đầu hắn!


Hắn là ai? Là Minh Vương! Là đệ nhất sát thủ thế giới ngầm Châu Âu!


Rõ ràng có người thiếu chút nữa giết chết Minh Vương!


" 'Thụy mỹ nhân' !" Minh Vương nổi gân xanh giận dữ hét lên: "Ngươi muốn chết phải không?"


Nhìn nguyên 1 đám hành khách chết đi, bọn người An Tuyết Lệ sắc mặt trắng bệch.


"Đó là cái gì vậy?" Khâu Phi Phàm nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan Miên vô cùng sợ hãi nói: "Nàng chẳng lẽ là Lý Mạc Sầu? Mấy cái châm này lợi hại tới như vậy?"


Lí Kiện Phi lắc đầu nói: "Ta dám đánh cuộc, nàng nếu như cùng Lý Mạc Sầu đối đầu, tuyệt đối có thể miểu sát Lý Mạc Sầu!"


Thượng Quan Miên lạnh lùng nói với Minh Vương: "Đã thất bại... trong cái xe bus hẹp hòi này, phạm vi trốn tránh của ngươi bị thu hẹp, hơn nữa, ngươi quá vô lễ rồi, đối mặt với ta lại còn đi dây dưa với 1 nữ hành khách..."


Di Chân rất may mắn, độc châm đều sượt qua bên cạnh mà không trúng người nàng.


 Sau đó, Thượng Quan Miên kéo giãn khoảng cách với Minh Vương, độc châm trên người nàng đã không còn nhiều lắm. Lời vừa rồi chỉ là cố ý nói ra mà thôi, trước mắt bên trong xe bus này đối với 2 người ai cũng bất lợi, không gian hoạt động rất hạn hẹp. Nếu như rời khỏi nơi này, liền có thể buông tay đại chiến 1 hồi.


Minh Vương giờ phút này ngược lại đem chuyện của Di Chân ném ra sau đầu, hắn từng bước tiến về phía Thượng Quan Miên, bàn tay phải không ngừng nắm lại rồi buông ra. Sát ý mãnh liệt không ngừng sôi trào, lúc này những nam tử cầm súng đều biết đường né tránh, ai cũng không dám tiếp cận Minh Vương đang nổi giận.


" 'Thụy mỹ nhân " " Minh Vương giận quá hóa cười nói: "Ta biết ngươi đang bàn tính cái gì. Ta chính là cố ý lựa chọn xe bus này làm nơi táng thân cho ngươi! Ngươi cho rằng, trong 5 tiếng đồng hồ không thể giết ngươi thì ngươi có thể làm bậy sao?"


Thượng Quan Miên lúc này vẫn không chút biểu tình, thân thể nàng lui về sau vài bước, tay trái run lên, trong lòng bàn tay xuất hiện 1 trái lựu đạn.


Minh Vương và bọn nam tử ngoại quốc liền biến sắc, thân thể vội vàng thối lui về sau.


"Ngươi muốn cùng ta chém giết trên xe bus là sợ ta dùng chiêu này?" Thượng Quan Miên lạnh lùng nói: " Đệ nhất sát thủ Châu Âu? Cho dù như vậy thì ngươi cũng chỉ có 1 cái mạng mà thôi, so với quỷ hồn, ít nhất giết ngươi dễ dàng hơn nhiều."


Minh Vương cũng không để ý những lời này, chỉ coi là Thượng Quan Miên ví von mà thôi. Hắn lúc này càng tỏa ra sát ý mạnh hơn: "Ngươi có bản lĩnh liền sử dụng xem. Chẳng lẽ, ngươi cho rằng trên người ta không có thứ đó sao? Ngươi có dám đánh cuộc hay không, ta so với ngươi còn có thể sớm rời khỏi đây?"


Thượng Quan Miên trong tay cầm lựu đạn, vẫn không nói lời nào.


Minh Vương lúc này cảm giác không nắm bắt được tâm lý của đối phương. Mặc dù mình thân là đệ nhất sát thủ Châu Âu, nhưng cùng cận chiến với "Thụy mỹ nhân" vẫn có điểm nguy hiểm. Nhưng, Minh Vương là dựa vào đánh cận chiến giết chết đối thủ mà tạo nên tên tuổi, nếu như viễn trình giết chết nàng bị truyền đi, chẳng phải thừa nhận mình kiêng kị năng lực cận chiến của Thụy mỹ nhân sao? Lại thêm để hạn chế nàng sử dụng boom cho nên mới lựa chọn chiến trường là bên trong xe bus.


Lúc này, nội tâm của hắn có chút hơi hối hận, thời gian thông báo tử vong ghi quá muộn.


Tóm lại, hai người hiện tại đang tạo nên cục diện giằng co. Nếu như bức Thượng Quan Miên đến tuyệt cảnh, ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng nát), coi như mình có thể chạy, thì nàng vẫn sẽ chết trước thời gian thông báo tử vong, vẫn bất lợi với thanh danh của mình. Huống chi, trong lòng Minh Vương cũng có chút lo lắng, bản thân mình thực sự có thể lông tóc không tổn thương chạy khỏi hay không?


Vì vậy, Minh Vương cuối cùng quyết định thu liễm lại. Rất rõ ràng, hắn đối với Thượng Quan Miên phần kiêng kị. Dù sao, bây giờ hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong, nếu cứ 1 mực bức Thượng Quan Miên tới tuyệt cảnh, nàng sẽ liều chết đánh cược 1 lần. Bởi vì cái gọi là chân trần không sợ đi giày (nôm na như kiều thằng trọc không sợ bị nắm tóc). Vẫn nên bảo trì cục diện giằng co, đợi tới khi đến giờ sẽ ra tay giết nàng!


Minh Vương ngồi xuống 1 chỗ trống, 2 mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Miên, trải qua lần giáo huấn vừa rồi, hắn không dám đem mắt nhìn đi chỗ khác.


Mà Thượng Quan Miên cũng trở về vị trí.


"Không sao chứ... Thượng Quan tiểu thư?" An Tuyết Lệ lắp bắp nói: "Ngươi có thể giết chết mấy người kia?"


 Ánh mắt Thượng Quan Miên tập trung vào Minh Vương, nói: "Tỷ lệ không cao hơn một thành."


"Thế nhưng mà, châm độc của ngươi..."


" Không còn nhiều lắm, hơn nữa dưới tình huống hắn có cảnh giác, càng khó bắn trúng."


phía trước Lâm Tâm Hồ đang ôm chặt lấy Di Chân, lệ tuôn như suối nói: "Ngươi không sao chớ, Di Chân?"


"Còn khá tốt..." sắc mặt Di Chân cũng có chút trắng bệch, nhìn 1 cỗ thi thể ở bên chân, tướng chết có chút thê thảm.


Các hành khách hiện tại cũng nhìn ra, mục đích của nam nhân đầu trọc chính là Thượng Quan Miên, vì vậy không ít người nhao nhao nói: "Có thể để ta xuống xe không? Ta sẽ không đi báo cảnh sát, van cầu các ngươi..."


người nói ra những lời này sớm nhất, chỉ nghe tiếng súng vang lên, trên đầu hắn nở hoa, máu văng tung tóe, cơ thể ngã xầm xuống đất!


"Ít nói nhảm!" Nổ súng là 1 người ngoại quốc khác: "Ai dám nói thêm một câu nữa, hắn chính là tấm gương!"


Tức khắc, trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh. Mà Minh VươngThượng Quan Miên ánh mắt vẫn đối chọi nhau gay gắt, bất đầu quá trình chờ đợi 5 tiếng đồng hồ.


Nhưng mà khủng bố chính thức không tới từ Minh Vương, mà từ những bức tranh thuỷ mặc!


Vừa rồi, An Tuyết Lệ nhìn thấy bức tranh phát sinh dị biến. Lúc này lại lần nữa mở ra xem xét, trên trán nữ tử kia lại thêm vài vết rách. Thoạt nhìn, giống như nham thạch bị phong hóa. Bởi vì vết rách kia làm cho dung nhan mỹ lệ của nữ tử giống như là đang soi vào 1 tấm gương vỡ.


 Những người khác cũng phát hiện bức vẽ của mình phát sinh biến hóa.


 Trong bức tranh của Trọng Khắc Ngôn, nữ tử mặc quần áo trắng đứng trước chuông lớn, lúc này cái cổ lại duỗi dài ra, thậm chí còn vượt qua độ cao của chiếc chuông; trong bức vẽ của Khâu Phi Phàm, nữ tử áo vàng đứng bung dù ở đầu thuyền, 2 đồng tử thuần túy bị 1 sắc xám bao trùm, không còn nhìn thấy 1 chút tròng mắt; còn bức vẽ của Lí Kiện Phi, nữ nhân xinh đẹp miệng há ra thật lớn, từ trong cuống họng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy vài ngón tay đang thò lên!


Thượng Quan Miên không mở ra xem bức vẽ của nàng, nhưng chắc chắn cũng xảy ra biến hóa.


Hôm nay, gặp phải người quỷ sọng trọng uy hiếp! Nhưng lại không thể vứt bỏ cũng như hủy diệt bức họa.


 Dưới tình huống bực này có thể nói là tử cục! Làm cách nào mới có thể tìm được sinh lộ đây? Điện thoại bị lấy mất, căn bản không thể nào liên hệ với Lý Ẩn!


 Đang bị mấy tên ngoại quốc giám sát, mọi người không dám châu đầu ghé tai. Ai nấy đều tự mình nghiên cứu đối sách.


Lúc này, Lý Ẩn về tới nhà.


 Cha mẹ đều không ở nhà. Hắn lấy ra chìa khóa đã lâu chưa dùng mở cửa. Bước vào trong nhà, thay dép lê, đóng cửa lại.


"Hẳn là trong phòng ta..."


Đi vào phòng khách, dọc theo cầu thang đi lên lầu 2, mở cửa phòng ngủ, bước tới trước bàn sách.


Trên mặt bàn có bày vài khung ảnh. Trong đó có 1 tấm là Lý Ẩn, Di Thiên và Di Chân chụp chung. Di Thiên và Di Chân lớn lên rất giống nhau, mà trong tấm ảnh, Di Chân cười phi thường thoải mái, Di Thiên cũng khó có được mà nhẹ nở nụ cười.


Cầm lấy tấm hình, Lý Ẩn yên lặng nói: "Di Chân còn chưa buông tha ý định tìm kiếm ngươi, Di Thiên. Chỉ là, ta sợ mình không thể sống tới ngày đó..."


 Sau đó tầm mắt của hắn rời về phía Di Chân trong tấm ảnh.


"Hiện tại ta đây ngay cả tương lai cũng không biết trước được. Kỳ thật ta rất rõ ràng, lúc trước ngươi nói muốn ta 'Chiếu cố' Di Chân có ý tứ gì, ta cũng hiểu tâm ý của Di Chân đối với ta... Hi vọng, chúng ta có thể còn sống lại lần nữa gặp mặt."


Lý Ẩn đặt ảnh chụp xuống.


Hắn căn bản cũng không nghĩ tới Di Chân lúc này cũng có cách nghĩ giống hắn.


" Di Thiên, học trưởng..." Di Chân trong lòng yên lặng nói: "Chúng ta có thể còn sống gặp mặt nữa sao?"