5/19/2016

Posted by Unknown |
à, đang bảo xong truyện này mình làm truyện Tử Chú Đảo. Mọi người thấy sao, đã có trang nào edit truyện này chưa, nếu có rồi khỏi làm kiếm truyện khác.

Ờ... còn bạn Trung Phạm, chuyện này mình chỉ đăng trên 2 trang thôi, là trang này với cungquanghang, còn đăng lên watt thì mình không muốn, đăng lên đó bạ ai thích cũng vác về trang của mình được, hơn nửa năm còng lưng edit mỗi ngày, mình không thích lắm cho người khác hưởng không. Sr nhé.





Vách tường cùng hành lang màu trắng.


Dọc theo cầu thang chậm dãi bước xuống dưới, Di Chân cảm giác đầu óc có chút choáng váng. Hết thảy trước mắt dường như có chút mơ màng, giờ phút này nàng giống như khôi lỗi bị điều khiển, không tự chủ được mà tiến về phía trước.


Ngọn đèn rất tối. Bước đến bậc thang cuối cùng, chung quanh lộ ra 1 vẻ dị thường tịch liêu. Hành lang rất hẹp, nàng di chuyển bước chân, hướng về 1 phía khác đi đến.


Nơi này là nơi nào?


Đây là địa phương nào?


Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên từng đợt tiếng động nhỏ nhỏ. Tiếp theo hành lang như bị bóp méo, chung quanh bắt đầu vỡ vụn.


Trong nháy mắt mảnh vỡ cuối cùng biến mất, Di Chân tỉnh lại.


"Ngươi làm sao vậy?" Lâm Tâm Hồ mở to mắt nhìn gương mặt Di Chân tràn đầy mồ hôi, hỏi: "Chẳng lẽ mơ thấy ác mộng?"


Di Chân lau mồ hôi trên trán, nàng phát hiện, bản thân mình vẫn đang trên xe bus. Vừa rồi, chỉ là 1 giấc mộng mà thôi. Thế nhưng, mộng tại sao lại cảm giác chân thật đến thế.


Nó thực là mộng sao?


Cùng lúc đó, tại cửa lớn nhà trọ, năm hộ gia đình đã tụ tập cùng một chỗ. Thượng Quan Miên vẫn như cũ 1 gương mặt không hề bận tâm, bất quá, những người khác đều hiểu nàng là 1 người cực kỳ khủng bố, là 1 ma nữ có vô số vũ khí, vì thế không có người nào dám đơn giản tiếp cận nàng.


Mặt khác, bọn hắn cũng là lần đầu tiên chấp hành huyết tự. Thời gian gần đây, hộ gia đình lần đầu chấp hành huyết tự thành công thấp tới mức đáng sợ, so với tình huống trước đây có thể thành công vượt qua lần đầu quả nhiên khác biệt như ngày và đêm. Điều này làm cho nhiều hộ gia đình đánh mất tin tưởng, tinh thần sụp đổ, thậm chí có vài người còn muốn tự sát.


Bởi vậy, 4 hộ gia đình này tự nhiên cũng khẩn trương và sợ hãi tới cực điểm. Lần trước Bùi Thanh Y tuy rằng cuối cùng còn sống, nhưng cũng chỉ là may mắn mà thôi. Dưới tình huống này, tất cả hộ gia đình đều chăm chú nhìn Lý Ẩn, giống như hắn là thần linh vậy.


"Quy định của nhà trọ nhất định phải tuân thủ." Lý Ẩn lại lần nữa cường điệu với 4 hộ gia đình: "Một khi vi phạm huyết tự chỉ thị, bóng dáng các ngươi sẽ điều khiển khiến các ngươi phải tự sát. Điểm này các ngươi tuyệt đối không cần hoài nghi, ta không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần tình huống như vậy, những hộ gia đình cuối cùng đều chết rất thê thảm. Cho nên, các ngươi tuyệt đối không được để bức tranh thủy mặc rời khỏi thân thể phạm vi quá 1 m."


"Lý, Lý Lầu trưởng..." Đột nhiên, Lí Kiện Phi, 1 trong những hộ gia đình mới nói: "Chúng tôi có biện pháp nào vượt qua huyết tự chỉ thị này không? Lúc trước những hộ gia đình mới đều chết hết, ta rất sợ, không muốn chết, không muốn chết ah!"


Lúc này, tất cả những hộ gia đình đều ở trong phòng mình hoặc bên trong nhà trọ. Ai mà biết được những bức tranh thủy mặc này có tác dụng cổ quái gì?


"Tỉnh táo." Lý Ẩn lạnh lùng: "Cơ hội sinh tồn từng hộ gia đình đều bình quân như nhau, hộ gia đình mới chưa chắc đã không có cơ hội sống còn. Nghe kỹ, ngươi bây giờ càng sợ hãi càng bối rối càng không sống được tới cuối cùng."


Lí Kiện Phi nghe Lý Ẩn nói như vậy, liền hảo hảo trấn định tâm thần. Nhưng loại chuyện này làm dễ như nói vậy sao? Càng muốn trấn định, sợ hãi lại càng như nước suối phun trào. Cùng với hắn là bọn người An Tuyết Lệ, trong nội tâm đối với lần huyết tự này đều sợ hãi không chịu nổi.


làm cho người ta phiền muộn nhất là lần huyết tự này vẫn không hề thông báo hạ lạc của mảnh vỡ khế ước thứ 5. Bảy mảnh vỡ khế ước địa ngục chính là lý do kiềm chế rất nhều hộ gia đình không đi chấp hành huyết tự cấp ma vương. Tuy không thể nói có đầy đủ 7 mảnh vỡ liền có thể thành công chấp hành huyết tự cấp ma vương, nhưng so sánh ra thì an toàn hơn rất nhiều, ít nhất đã có 1 đường "Sinh lộ" .


Nhưng mà, phiền muộn thì phiền muộn, nhà trọ không tuyên bố, hộ gia đình cũng chẳng thể làm gì được.


"Các ngươi cũng không nên một mực đứng trước cửa ra vào nhà trọ." Lý Ẩn tiếp tục nói: "Các ngươi không thể tiến vào nhà trọ, 1 mực dừng lại đây cũng không ích gì. Không ít hộ gia đình từng bị quỷ hồn giết chết trước cửa. Các ngươi có rất nhiều nơi để lựa chọn, có chuyện gì cũng có thể liên lạc với ta."


"Được, Lầu trưởng."


"Như vậy... Hi vọng ngày mai lúc này, có thể nhìn thấy 5 người trở về."


 Nhưng rất rõ ràng chuyện này căn bản là không thể nào. Huyết tự chỉ thị quá mức tàn nhẫn, tìm không thấy sinh lộ chỉ có 1 kết cục thê thảm, không người nào ngoại lệ. Trở thành 1 hộ gia đình so với rơi vào địa ngục chẳng hề khác nhau.


Hiện tại xem ra, rất rõ ràng, huyết tự chỉ thị đã trở nên ngày càng khó khăn, muốn chấp hành 10 lần huyết tự để rời khỏi nhà trọ chính là hành động không có lý trí. Lần thứ nhất chấp hành huyết tự, độ khó đã đề thăng tới trình độ cao như vậy thì lần thứ 10 sẽ ra sao? Nhà trọ rõ ràng đang bức bách bọn hắn phải đi chấp hành huyết tự cấp ma vương, như vậy sau khi gom góp đủ 7 mảnh vỡ, hộ gia đình sẽ lập tức khởi hành đi chấp hành huyết tự ma vương!


Lúc đó cũng sẽ là lần quyết chiến cuối cùng với nhà trọ! Trí tuệ và nghị lực của nhân loại phải chăng có thể địch lại được nhà trọ khủng bố?


Hết thảy, trước khi tới năm 2012, tất cả sẽ triệt để kết thúc.


"Thượng Quan Miên." Lý Ẩn lên tiếng: "Thân thủ của ngươi tương đối mạnh, nếu có thể thì giúp đỡ bọn hắn 1 chút."


Thượng Quan Miên nâng tròng mắt lạnh như băng nhìn Lý Ẩn đang đứng trước cửa, không nói gì thêm, ánh mắt lại tiếp tục trở về nhìn vào bức tranh trên tay.


"An Tuyết Lệ." Lý Ẩn thấy nàng không để ý tới mình, cũng không nói thêm gì nữa mà quay qua An Tuyết Lệ nói: " Mặt nạ ngươi chế tác như thế nào rồi?"


"Gần đây thức đêm làm thêm được 3 cái, ta nghĩ không sai biệt lắm có thể thử nghiệm." An Tuyết Lệ trả lời: "Bất quá, đối với việc né tránh quỷ hồn đuổi giết ta không ôm bao nhiêu hy vọng."


"Ta cũng nghĩ thế, nhưng ít nhiều cũng nên thử xem sao."


 Thời điểm hiện tại không có nhiều lựa chọn.


Cuối cùng, thân ảnh 5 hộ gia đình biến mất ở đầu hẻm. Hộ gia đình cũng dần giải tán, thần kinh của mọi người qua 1 thời gian dài đã trở nên chết lặng, ai cũng hiểu 5 người này, không có khả năng toàn bộ còn sống trở về. Về phần ai sống ai chết, đều không trọng yếu. Quan trọng là ... có mấy người có thể sống sót trở về.


"Thâm Vũ, " Lý Ẩn quay đầu lại nói với Thâm Vũ đang đứng cách hắn không xa: "Ngươi cũng là hoạ sĩ, đối với mấy bức tranh thủy mặc kia có cách nhìn gì không?"


"Ta đối với họa quốc không nghiên cứu nhiều cho lắm..." Nàng lắc đầu: "Tranh thuỷ mặc và tranh tây hoàn toàn khác biệt, cho nên ta cũng không thể nói lên được."


Tử Dạ đang đứng bên cạnh Lý Ẩn, nàng dường như đang trầm tư 1 điều gì đó.


Mà Thượng Quan Miên và 4 người khác sau khi rời khỏi khu cư xá liền tập trung bàn bạc xem, nên đi tới nơi nào.


Nói thực ra, giờ phút này, không khí có thể nói áp lực tới cực điểm.


Ai cũng tinh tường bức tranh thủy mặc trên tay tuyệt đối có vấn đề! Nếu như trong bức tranh phong ấn 1 con quỷ, mà nhà trọ lại quy định không được vứt bỏ bức tranh, chẳng phải muốn trốn cũng không thể trốn sao? Biết rõ bức tranh này đáng sợ nhưng vẫn phải mang theo bên người, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta sợ hãi không thôi.


Thượng Quan Miên đem bức tranh thủy mặc bỏ vào cái hộp cầm trên tay, đôi mắt nhìn chăm chú vào nó tỏa ra sát ý mãnh liệt.


"Thượng Quan tiểu thư, " An Tuyết Lệ đứng ở bên cạnh nói: "Ngươi thấy thế nào? Ngươi là lần thứ hai chấp hành huyết tự, có lẽ có nhiều kinh nghiệm hơn?"


Tuy nhiên theo nàng biết, Thượng Quan Miên sau khi chấp hành xong huyết tự đưa tin cũng chật vật không thôi, hai cánh tay đều bị đứt, cuối cùng phải nhờ tới tên pháp y biến thái Mộ Dung Thận cứu giúp, mới có mệnh trở về nhà trọ. Nhưng trong huyết tự đó, biểu hiện thân thủ và vũ khí làm người khác biết được sự bất phàm của nàng, không ít người suy đoán, nàng rất có thể là 1 sát thủ của tổ chức nào đó, đương nhiên, không người nào biết được nàng là sát thủ có thể giết chết cả siêu cấp sát thủ danh tiếng lừng lẫy thế giới ngầm châu âu là "Tử thần""Kim nhãn ác ma"!


Nhưng, ngay cả 1 sát thủ cường đại như Thượng Quan Miên đối mặt với quỷ hồn, vẫn như cũ không có lực phản kháng.


" Tới khu Bạch Nghiêm đi." Thượng Quan Miên rốt cục mở miệng: " Khu vực trung tâm phồn hoa người đi lại tương đối nhiều, tới nơi đó có lẽ tốt hơn."


Dừng lại ở nơi có nhiều người cho dù không có tác dụng thực tế, nhưng ít nhất trong nội tâm cũng có thêm chút dũng khí. Cho nên, những người khác cũng đồng ý với ý kiến của nàng.


Vì vậy, mọi người tiến về phía trạm xe bus gần đó. Mà trong quá trình này, An Tuyết Lệ lấy ra những chiếc mặt nạ da người đã chế tác đưa cho mọi người. Những cái mặt nạ kia được làm tinh xảo và giống thật tới nỗi, một khi đeo lên cho dù cha mẹ có đứng trước mặt cũng không thể nào nhận ra.


"Trước tìm một nơi đeo mặt nạ đã." An Tuyết Lệ nói: "Lại nói, những cái mặt nạ này là nhóm đầu tiên được chế tác, trước cũng chưa kịp cấp cho hộ gia đình thí nghiệm, sau khi hoàn thành xong thì huyết tự này được ban bố, có lẽ do nhà trọ cố tình..."


"Ngươi làm cách nào tạo nên mấy cái mặt nạ này vậy?" Lí Kiện Phi tò mò: "Vuốt vào cảm giác rất giống da thật."


"Ta học qua 1 lớp đặc biệt." An Tuyết Lệ không nói rõ, những người khác cũng không tiếp tục hỏi. Nếu như không thể sống sót, quan tâm tới cái này làm gì.


Vì vậy, mọi người tìm 1 nhà hàng KFC gần đó, tiến vào nhà vệ sinh đeo mặt nạ lên.


Sau đó, mọi người lại rời khỏi WC, 1 lần nữa tụ tập lại. Lúc này, ai cũng không thể nhận ra đối phương, thật sự cảm thán không thôi.


Nhưng mà Thượng Quan Miên lại không có đeo mặt nạ. Nàng đã kiên trì, những người khác cũng không miễn cưỡng.


An Tuyết Lệ đeo 1 cái mặt nạ là gương mặt 1 nữ tử bình thường, thậm chí còn có chút tàn nhang xấu xí; mà Trọng Khắc Ngôn là bộ dáng 1 trung niên nhân hiền lành; Khâu Phi Phàm là bộ dáng của 1 nam nhân cũng có chút xấu xí; Lí Kiện Phi lại là 1 nam tử có tướng mạo hung ác.


Nhớ kỹ ai là ai, mọi người liền rời khỏi nhà hàng KFC, đến trạm xe bus đối diện lên xe.


"Như vậy, mọi người tới cùng phân tích 1 chút đi."


 Năm người bọn hắn ngồi ở dãy ghế liền nhau cuối cùng, An Tuyết Lệ mở miệng nói: "Đầu tiên, 5 bức tranh thủy mặc này, mỗi người đều tự mình nghiên cứu 1 chút."


Tuy 5 bức tranh thủy mặc đều vẽ những nữ tử cổ trang tuyệt đẹp, nhưng dung mạo lại hoàn toàn bất đồng, thậm chí khí chất cũng sai khác rất nhiều. Bức vẽ của Thượng Quan Miên là 1 mỹ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa, ăn vận cung trang có khí chất thoát tục; bức vẽ của An Tuyết Lệ vẽ 1 mỹ nữ mặc lụa mỏng ngồi trước 1 cửa sổ đang được mở ra trong 1 lầu gác; còn bức của Trọng Khắc Lý lại vẽ 1 mỹ nữ mặc 1 thân quần áo trắng đứng trước 1 gác chuông màu vàng, 2 mắt nhắm chặt, đang lấy khăn che miệng; bức tranh của Khâu Phi Phàm vẽ 1 mỹ nữ mặc váy vàng một tay chống dù, đứng trên 1 chiếc thuyền nhỏ đang vượt qua dưới 1 cây cầu đá, nữ nhân ấy có 1 nụ cười rất nhẹ nhàng thật làm tâm thần người nhìn cảm thấy nhộn nhạo; cuối cùng, bức vẽ của Lí Kiện Phi vẽ 1 mỹ nữ đứng trong 1 đình viện cổ đại, ánh mắt xinh đẹp, quần áo lộ ra 1 bờ vai, tràn đầy mị mọc.


 Năm nữ tử này, dung mạo có thể nói là hại nước hại dân, một cười khuynh thành, hai cười khuynh quốc. Hơn nữa, trên người có khí tức thanh lịch không 1 người hiện đại nào có được, 5 bức tranh này phải nói, đúng là cảnh đẹp ý vui.


Nhưng, trong mắt mọi người, 5 bức họa này thực sự rất đáng sợ...







Posted by Unknown |





Rời khỏi quán cafe "Mắt xanh", Di Chân ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm và vầng dương rực rỡ trên đỉnh đầu.


Lý Ẩn cùng bước ra nói: "Ta đi trước đây, Di Chân. Chuyện ngươi nhờ, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành..."


"Không sao." Di Chân lắc đầu: "Học trưởng không cần vội vã như vậy, để tối cũng được. Ân, ta cũng phải rời đi rồi, hiện tại đang sống ở gần đây."


"Ngươi thuê nhà mới?"


"Đúng vậy."


Di Chân nói đến đây liền vẫy tay với Lý Ẩn: "Học trưởng, kỳ thật có thể gặp lại ngươi, ta thực sự rất cao hứng. Thật sự, rất rất cao hứng."


"Vậy sao? Vậy là tốt. Ân, vậy ta đi đây, gặp lại sau, Di Chân."


Nhìn bóng lưng Lý Ẩn đi xa, 2 mắt Di Chân vẫn 1 mực nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó cho tới khi Lý Ẩn rẽ vào 1 góc cua.


"Ngươi nhất định phải hạnh phúc... Học trưởng."


Di Chân thì thào nói xong những lời này liền quay đầu đi về hướng ngược lại...


Lý ẨnDi Chân sau khi tách ra liền trở về nhà trọ. Nhớ lại chuyện Di Chân xin nhờ, làm hắn có chút cảm khái.


"Thời gian trôi qua thực vui vẻ ah..."


Trong ấn tượng, Sở Di Chân và đệ đệ Sở Di Thiên tướng mạo tuy giống nhau nhưng tính cách lại là 2 cực đoan khác biệt. Sở Di Chân tính cách sáng sủa, nữ hài tử rất yêu cười, còn Sở Di Thiên lại là người hướng nội lúc nào cũng tối tăm phiền muộn, rất ít khi nói chuyện. Chỉ có lúc ở trước mặt Lý Ẩn và Di Chân hắn mới mở rộng tấm lòng. Mà Lý Ẩn và Sở Di Thiên nói chuyện rất hợp ý nhau. Hai người là bằng hữu cực thân thiết, chính vì vậy quan hệ của Lý Ẩn và Sở Di Chân cũng phi thường tốt.


Nhưng tại năm cuối đại học, Di Thiên gọi tới cho mình 1 cú điện thoại.


Nội dung là: "Lý Ẩn, có lẽ ta rất nhanh sẽ gặp phải chuyện rất đáng sợ. Di Chân xin nhờ ngươi chiếu cố, thực xin lỗi..."


Sau đó hắn liền mất tung tích. Cho đến nay cũng không biết hắn còn sống hay đã chết.


Di Chân ra nước ngoài cũng là vì tìm kiếm manh mối về Di Thiên. Cho đến hôm nay nàng vẫn chưa tìm được hắn. Vừa rồi Lý Ẩn vốn muốn hỏi nàng, đã tìm được manh mối gì hay chưa, nhưng nghĩ tới, nếu nàng biết được điều gì sẽ không giấu hắn, cái gì cũng không nói, như vậy chỉ có 1 khả năng, chính là chẳng thu hoạch được gì.


Lý Ẩn hiểu, giữa Di Chân và Di Thiên có bao nhiêu tình cảm. Tuy tính cánh 2 người khác biệt, nhưng từ nhỏ đã mất cha mẹ, 2 tỷ đệ cùng nhau gánh vác chống đỡ tới bây giờ, tình cảm huyết mạch đã ăn sâu vào tận cốt tủy. Cho dù nhiều người cho rằng Di Thiên không còn sống, nhưng Di Chân chưa từng có ý định từ bỏ tìm kiếm.


Cùng lúc đó...


Di Chân đang ngồi trên 1 chiếc xe bus, đọc 1 cuốn nhật ký có bìa màu hồng. 

"Ngày 2 tháng 6 năm 1991


Bức họa biết trước hôm nay vẽ thoạt nhìn rất không tồi.


Rất mỹ lệ, rất khủng bố, cũng làm cho người khác rất mê say.


Tới New York đã là tuần thứ ba. Tuy du lịch các nơi có chút mệt, bất quá cũng rất vui vẻ và nhẹ nhõm. Nguồn kinh tế cũng không phải lo lắng, chỉ cần giao dịch với các hộ gia đình, bọn hắn đều rất nhanh chóng dâng lên tiền tài. Tiền thực là đồ tốt, trên thế giới này tiền là tất cả, thực không hiểu sao quốc gia chúng ta lại cho rằng hành vi truy cầu tiền tài là phạm tội.


Aizz, lại không biết nên viết như thế nào đây.


Đúng rồi, trong cuốn nhật ký trước ta viết xuống địa điểm cất dấu cuốn nhật ký này. Không biết có hộ gia đình nào phát hiện ta hay không? Ân, có lẽ sẽ có, chỉ cần đặt ở nơi tương lai sẽ xảy ra huyết tự, hơn phân nửa sẽ có hộ gia đình phát hiện. Mà cuốn nhật ký mang ra từ nhà trọ này dùng rất tốt, dù thế nào cũng không thể phá hư.


Gần đây, ta phát hiện, bức họa biết trước vẽ ra tương lai rất xa xôi. Đã gần tới tương lai của 20 năm sau rồi, như vậy chẳng phải sẽ mất đi chút niềm vui sao?


Lại nói, qua hai mươi năm nữa huyết tự chỉ thị cấp ma vương mới bắt đầu. Thực là hoài niệm ah, lúc trước, ngày đó ta tự tay phong ấn ma vương, ký ức đến bây giờ vẫn còn mới mẻ.


Ân, viết tới đây ta đột nhiên có 1 cách nghĩ.


Nếu như hộ gia đình tương lai nhìn thấy cuốn nhật ký này thì sẽ thế nào đây? Nhất định là rất muốn biết manh mối về huyết tự cấp ma vương rồi! Chắc chắn. Bởi vậy, nếu lưu lại chút manh mối không phải sẽ rất thú vị sao?


Đúng.


Được rồi, nếu như người đang đọc là 1 hộ gia đình..., kế tiếp xin hãy lắng nghe 1 phen.


Đương nhiên, tin hay không tùy ngươi.


 Kế tiếp ta sẽ viết ra 1 bí mật về huyết tự cấp ma vương. Ha ha, nghe thấy từ bí mật có phải rất kích động hay không? Muốn biết a? Nhất định rất muốn biết đúng không?


Bất quá thật đáng tiếc, ta cũng không thể vẽ ra được bức họa biết trước liên quan tới ma vương.


Đừng nóng vội thất vọng nha, ha ha, bởi vì ta sẽ viết nội dung của cuốn nhật ký tiếp theo, sau đó thì sao, ta sẽ đem từng trang từng trang giấy đặt ở mỗi nơi, mỗi một trang giấy đều sẽ viết về địa điểm của trang giấy tiếp theo. Và thời điểm ngươi tìm được trang giấy cuối cùng, tự nhiên có thể biết được bí mật huyết tự cấp ma vương.


Ân, đầu tiên, về manh mối, ta sẽ ghi lại cuối cuốn nhật ký này. Chỉ có tìm được tờ giấy nhật ký tiếp theo mới có thể biết được tờ giấy cuối cùng nằm ở nơi nào. Bất quá, ta phải giải thích 1 chút về địa điểm giấu nhật ký, đều là những nơi trong quá khứ, hoặc là tương lai xảy ra huyết tự.


Thân là 1 hộ gia đình trong nhà trọ... nhìn thấy những thứ này đã minh bạch chưa?


Muốn biết bí mật, phải tự mình mạo hiểm.


Tốt, đầu tiên, tờ giấy nhật ký tiếp theo nên giấu ở nơi nào đây? Ta suy nghĩ một chút, Ân, đầu tiên, vẫn nên đặt ở thành phố K đi, dù sao tổ phòng của nhà chúng ta ở đó. Tốt, quyết định! Như vậy, địa điểm chính là tại..."


Khép cuốn nhật ký lại, Di Chân đem nó thả vào trong túi.


"Thiệt là, viết cứ như là lời tiên đoán của Nostradamus." Di Chân cười kh: "Bất quá, phải thừa nhận là, không thể nào bỏ qua thứ này."


"Ngươi cho rằng cái này buồn cười sao?"


 Bên cạnh Di Chân là 1 nữ tử có dung mạo tươi mát, buộc tóc đuôi ngựa mở miệng: "Lại nói, Lý Ẩn rõ ràng có bạn gái? Kỳ thật lúc đầu ta cứ nghĩ rằng hắn và ngươi sẽ trở thành 1 đôi. Hơn nữa, từ thời đại học ta cũng biết ngươi mến Lý Ẩn đã nhiều năm a."


"Ân, đúng vậy." Di Chân nói tới đây, vuốt vuốt tóc mái ngang trán: "Hơn nữa, điểm này học trưởng cũng biết. Thế nhưng chúng ta ai cũng không muốn nói toạc ra. Về sau đệ đệ gặp chuyện không may, ta liền ra nước ngoài..."


"Ngươi tốn nhiều năm như vậy, rốt cuộc chỉ tìm được bản nhật ký kia?"

"Di Chân, ngươi xác định thực có thể dựa vào ngày hôm đó tìm được Di Thiên?"


"Tổng phải thử một chút ah." Di Chân nói đến đây, đột nhiên nói tiếp: "Tâm Hồ, cám ơn ngươi đã nguyện ý giúp ta. Bất quá, ta cẩn thận nghĩ lại, vẫn là không nên đem ngươi cuốn vào chuyện này thì hơn. Nhật ký kia đã nói rất rõ ràng, cái gọi là 'Huyết tự chỉ thị " có thể vô cùng nguy hiểm."


"Ít nói thừa đi," nữ tử tên gọi Tâm Hồ không hề sợ hãi: "Ta Lâm Tâm Hồ dầu gì cũng là bạn cùng phòng với ngươi thời đại học, vô luận núi đao biển lửa sẽ đi với ngươi tới cùng!"


"Có cần khoa trương như vậy không..."


Lúc này, hai người lại yên tĩnh trở lại.


"Bất quá, Di Chân." Lâm Tâm Hồ đột nhiên nói: "Ngươi bây giờ đang rất khổ sở ah? Tuy mấy năm nay ngươi ở ngước ngoài nhưng hàng năm vẫn gửi thiệp về cho Lý Ẩn. Ngươi rất yêu hắn, hôm nay lại nghe thấy hắn có bạn gái phải chăng rất đau khổ?"


Nói đến đây, biểu lộ của Di Chân cũng thoáng trì trệ.


"Nếu như ngươi bây giờ rất khổ sở, cũng không cần che giấu đâu, áp lực tình cảm rất khó chịu ah..."


"Học trưởng hiện tại, có lẽ rất hạnh phúc." Di Chân lại trả lời: "Ta cũng không phải quá khó chấp nhận, lúc gặp nhau sắc mặt của học trưởng đích thực có chút ảm đạm, thế nhưng thời điểm nói tới người hắn yêu, ta có thể thấy được tia sáng chói lọi trong mắt hắn. Trước kia ta chưa từng thấy ánh mắt như vậy của học trưởng. Hắn nhất định rất yêu nữ nhân kia. Ah, thật ghen tỵ, rõ ràng được học trưởng yêu thương như vậy... Bất quá, học trưởng cảm thấy vui vẻ, ta đây cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Kế tiếp, ta nên toàn tâm toàn ý tìm kiếm Di Thiên."


"Ngươi... cũng thực quá thiện lương đi?"


"Không có gì. Ta rất sớm trước kia đã biết, học trưởng chỉ coi ta như tỷ tỷ của bạn thân mà thôi, hắn chưa từng yêu mến ta. Cho nên, thời điểm ra nước ngoài tìm kiếm hạ lạc của đệ đệ ta cũng không có nói cho hắn. Ta biết trong nội tâm học trưởng không có ta, nếu cứ ở bên cạnh hắn, như vậy ngược lại sẽ cảm thấy thống khổ. Hiện tại ta chỉ muốn tìm kiếm đệ đệ, cho dù phải trả bất cứ giá nào."


Cùng lúc đó, trong nhà trọ, 1 vòng huyết tự mới được ban bố.


" Trước cửa nhà trọ có đặt 5 chiếc hộp hình chữ nhật thon dài, bên trong đều có 1 bức tranh thủy mặc. Ở mặt ngoài có đánh dấu số phòng của hộ gia đình, hộ gia đình căn cứ theo số phòng tới lấy bức tranh thuộc về mình, sau khi cầm lấy nhất định phải luôn mang theo bên người, không thể mang bức tranh vào nhà trọ, cũng không được phép để nó rời khỏi thân thể quá 1m, đồng thời tuyệt đối không cho phép dùng bất cứ phương thức gì làm tổn hại tới bức tranh. Trong lúc chấp hành huyết tự, hộ gia đình không được tiến vào nhà trọ. Ngày mai, lúc này, huyết tự chấm dứt, hộ gia đình mới có thể tiến vào nhà trọ."


Nội dung huyết tự là như thế.


Hộ gia đình nhận được huyết tự là: Thượng Quan Miên, An Tuyết Lệ, Trọng Khắc Ngôn, Lí Kiện Phi, Khâu Phi Phàm năm người. Đáng nhắc tới là hộ gia đình mới An Tuyết Lệ, nàng chính là người tinh thông làm mặt nạ da người, chỉ cần phân tích gương mặt người khác, thông qua các loại tài liệu là có thể tạo nên 1 mặt nạ cực kỳ chân thật.

  Tài năng này có thể nói tương đối mạnh, trong 1 vài huyết tự quỷ hồn bị hạn chế cường đại, lợi dụng năng lực này nói không chừng có thể qua mặt được quỷ hồn.


 Thời điểm Lý Ẩn trở về nhà trọ, 5 người đã tụ tập lại 1 chỗ. Mà bọn hắn cũng có thể nhìn thấy 5 chiếc hộp được đặt ở ngoài cửa nhà trọ.


Trong hộp đều có 1 bức vẽ thuộc về riêng mình. Mở ra xem xét, đều là những bức thủy mặc tinh xảo. Năm bức tranh thủy mặc không hề ngoại lệ, đều vẽ những nử tử cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa 5 nữ tử này đều ăn mặc theo lối cổ trang. Có người mặc y phục đỏ, có người mặc cung trang (quần áo chế riêng trong cung đình), người mặc kiểu đời Đường...


 Bức tranh trong tay Thượng Quan Miên vẽ 1 nữ tử mặc cung trang đang nhẹ nhàng nhảy múa trước 1 kiến trúc cổ cũ kỹ. Nàng kia mặc 1 kiện quần áo thuần trắng, mặt như ngọc, môi hồng như máu, thật có một phen hàm súc thú vị.


"Huyết tự lúc này đây..." Lý Ẩn nhìn 5 bức tranh thủy mặc nói: "Xem ra sẽ rất quỷ dị..."








5/17/2016

Posted by Unknown |
Tình hình là quyển 17 sẽ bị rời hạn ra lâu hơn, vì máy mình bị nhiễm virut giờ chưa sửa được. lại thêm cái usb đi đâu mất rồi, mới edit được 2 chương giờ lại phải edit lại. Nhọc...