5/14/2016

Posted by Unknown |


Núi Không Minh là một thắng địa du lịch, phong cảnh hợp lòng người chim hót hoa nở.


Vượt qua đường núi hình vòng cung, trước mắt xuất hiện hai tòa nhà hoa lệ.


Nguyệt Ảnh quán, Quầng Dương quán.


Hai tòa quán phân biệt tường ngoài đều bao phủ màu vàng kim óng ánh, đều là kiến trúc điển hình kiểu tây phương, bản thân hai tòa quán chiếm diện tích cũng không lớn, nhưng rất cổ điển lịch sự tao nhã, cấp cho người ta một loại cảm giác như trở về mấy thế kỷ trước.


Nóc nhà Nguyệt Ảnh quán có chút nghiêng, mà nóc nhà Quầng Dương quán thì gần như là hình tròn. Không biết có liên quan tới tên của hai tòa quán hay không. Bất quá, mấy điều đó với hộ gia đình đi chấp hành huyết tự chỉ thị cũng không quan trọng.


Dù sao, dựa vào tư liệu ảnh chụp điều tra được trên mạng, nhiều lần thẩm tra đối chiếu, rất nhanh xác định tòa nào là Nguyệt Ảnh quán, tòa nào là Quầng Dương quán.


"Tốt rồi, cuối cùng đã tới." Lý Ẩn nhìn hai tòa quán phía xa nói: "Đã xác định được vị trí, trước tới chân núi đi thôi, buổi tối quay lại."


Vết xe đổ của Hạ Uyên lúc trước còn đó, trước mắt thời gian quy định bắt đầu huyết tự còn chưa tới, cho nên cách xa một chút vẫn hơn. Nếu không chết rồi, chẳng phải rất oan uổng sao.


Tới nơi này sớm cũng là để xác định vị trí.


Nhìn Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán phía xa xa, nghĩ đến dưới mặt đất còn có hai con quỷ hồn, hai mươi năm một mực ở nơi đó viết thư, nghĩ thôi cũng cảm giác tim đập nhanh.


Căn cứ quy định huyết tự, thư tín có thể không cần gửi cho con quỷ khác, nhưng quỷ viết thư xong phải đưa ra ngoài. Mà quỷ gửi thư ra thì nhất định phải thu được hồi âm, đây là điều có thể khẳng định.


Tử Dạ đã từng đưa ra: " Nguyên văn Huyết tự nói là, 'Hộ gia đình không thể cự tuyệt Quỷ hồn viết xong tống xuất thư tín " như vậy, 'Viết xong' cùng 'Tống xuất' chính là hai điểm rất trọng yếu. Phải là 'Viết xong " đồng thời 'Tống xuất' ."


"Tống xuất", đương nhiên không phải là đưa cho quỷ quán đối diện, mà là tống xuất ra bên ngoài.


Có thể là ném ra khỏi tầng hầm ngầm, cũng có thể là đi tới bên trên ném cho bọn hắn. Khi đó, nhất định phải tiếp nhận thư tín. Sau khi chắc chắn hộ gia đình đã nhận được, nhất định phải đưa lại hồi âm cho quỷ hồn.


Vô luận như thế nào, thì tiếp nhận thư tín theo dạng gì! Dĩ nhiên là  đem thư tín "Cầm" trong tay. Tiếp theo có đưa thư hay giả tạo thư cũng tùy hộ gia đình. Nhưng nhất định phải có một hộ gia đình "Cầm" thư. Sau khi "Cầm" thư, chính là hộ gia đình đã tiếp nhận thư tín, nhất định phải đưa hồi âm lại cho quỷ.


"Có biện pháp nào không cần tiếp nhận thư tín hay không? Thông qua lỗ thủng của huyết tự hay cái gì đấy..." Lúc ấy Tử Dạ đưa ra cái quan điểm này.


Làm đêm qua hai người thảo luận thật lâu, kết quả phát hiện điều này là không thể nào.


Bởi vì, nội dung huyết tự quá mơ hồ.


"Viết xong tống xuất", có quá nhiều định nghĩa tồn tại. Vô luận quỷ chọn dùng biện pháp gì để tống xuất thư tín, hộ gia đình đều phải tiếp nhận. Mà đã tiếp nhận thì nhất định phải hồi âm.


Vô luận định nghĩa lẫn lộn như thế nào thì "Tống xuất" và "Tiếp nhận"là hành vi nhất định phải hoàn thành, mà một khi hoàn thành thì nhất định phải có "Hồi âm" . Không có bất kỳ biện pháp nào có thể không tiếp thụ thư tín, cho dù có thể trốn tránh quỷ hồn thì nguyền rủa bóng dáng cũng sẽ khởi động. Nguyền rủa Bóng dáng bất đồng với Quỷ hồn, vô luận như thế nào cũng không có cách nào tránh khỏi.


Trong vòng 3h, nhất định phải tiếp nhận thư tín Quỷ hồn viết xong tống xuất, sau đó lại nhất định đưa cho nó hồi âm. Nội dung hồi âm có thể giả tạo nhưng nhất định phải có.


"Nhà trọ cũng không nói, chúng ta đúng hạn đưa tin quỷ liền không tổn thương chúng ta." Trong quá trình đi đến chân núi, Lý Ẩn đối (với) năm người khác nói ra: "Hơn nữa khả năng Quỷ hồn cũng không chỉ có hai cái. Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, vô luận như thế nào, đều không thể thả lỏng cảnh giác."


"Thật sự không có biện pháp không tiếp nhận thư sao?" Bạch Vũ vẫn rất không cam lòng nói: "Nếu không tiếp nhận thư tín vậy thì không cần hồi âm..."


"Vô luận chúng ta dùng phương thức gì 'Không tiếp nhận' thư, đều vi phạm huyết tự chỉ thị. Chúng ta chính là 'Người đưa thư " do nhà trọ chỉ định, không, thậm chí có thể nói là 'Hòm thư' . Một khi Quỷ đem thư quăng cho chúng ta, những 'Hòm thư' này, nhất định phải tiếp nhận lại không có khả năng đem thư nhổ ra. Tóm lại, tiếp nhận thư tín là nhất định , hồi âm cũng là nhất định. Trừ phi chúng ta có thể làm cho quỷ không viết thơ, không đem thư giao cho chúng ta, nhưng việc này là không thể nào. Chúng ta không có khả năng ảnh hưởng tới hành động của quỷ, cũng không thể ly khai biệt quán."


Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của huyết tự.


Nhất định tiếp nhận, mà một khi tiếp nhận phải nhất định hồi âm. Cái này chẳng khác nào nói, quỷ viết xong thư tín tống xuất, nhất định phải có thư tín trả lại!


"Bất quá, thật sự nhất định phải giả tạo thư sao?" Phong Dục Hiển một mực im lặng bỗng dưng nói chuyện: "Giả tạo thư quá nguy hiểm. Đầu tiên bút tích có thể bắt chước thuận lợi sao?"


"Bút tích mà nói..., ta có thể bắt chước." Thượng Quan Miên tiếp lời: "Chỉ cần ta nhìn thấy một lần, liền có thể bắt trước."


Thượng Quan Miên với tư cách là sát thủ tinh anh do "Cấm địa đen" bồi dưỡng, tự nhiên cũng tiến hành rất nhiều huấn luyện, ví dụ như ngụy trang dáng vẻ thành các loại người, cởi bỏ mật mã, giả tạo bút tích và con dấu, nàng đều rất dễ dàng học xong. Nàng giả tạo bút tích có thể nói là giống như đúc, thiệt giả khó phân biệt. Vô luận là bút tích đặc thù, đều có thể dễ dàng bắt chước.


"Thật sự?" Lý Ẩn có chút ngoài ý muốn, vì vậy hắn lấy từ trên người ra một bản Notebook, sau đó cầm bút viết một đoạn văn tự. Đó là  Tịnh Dạ Tư của Lý Bạch, rồi đưa cho Thượng Quan Miên nói: "Ngươi có thể thử bắt chước bút tích của ta chứ? Cũng ghi một bài Tịnh Dạ Tư nhìn một chút."


Thượng Quan Miên cầm notebook nhìn kỹ một hồi, đại khái sau năm phút đồng hồ, nàng cầm bút lật một trang khác, bắt đầu viết "Giường Tiền Minh nguyệt quang, Đất trắng ngỡ như sương..."


Khi nàng viết xuống chữ "Giường", Lý Ẩn sợ hãi than. Chữ viết quả thật hoàn toàn đồng dạng!


Nàng viết xong chữ "Hương" của "Cúi đầu nhớ cố hương" đem Notebook đưa cho Lý Ẩn nói: "Xong rồi."


Tiếp nhận Notebook, tất cả mọi người đều xúm lại xem xét. Tất cả đều cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được mà nhìn Thượng Quan Miên.


"Cái này...., " Phong Dục Hiển nhìn hai bài thơ, sợ hãi than: "Hoàn toàn đồng dạng! In ra cũng chỉ cùng lắm là như thế!"


Lý Ẩn tán thưởng không thôi. Đồng thời, nhìn về phía Thượng Quan Miên ánh mắt càng nhiều thêm một phần đề phòng.


Nàng... Rốt cuộc là ai? Người bình thường có thể làm được chuyện này sao? Không đến năm phút đồng hồ liền bắt chước hoàn mỹ bút tích của mình!


"Nhưng..." Phong Dục Hiển còn nói: "Chúng ta thì sao đây? Để Thượng Quan Miên tiểu thư ghi hồi âm rồi đưa qua sao? Ta cảm giác Thượng Quan tiểu thư ghi hồi âm là thích hợp nhất , không phải sao?"


Sự tình Lý Ẩn lo lắng lúc này không phải là giả tạo thư tín như thế nào. Nhà trọ cho phép giả tạo thư, chắc hẳn bút tích sẽ không khó bắt chước.


Vấn đề ở chỗ, không ngừng phát triển về sau, giữa hộ gia đình ở hai biệt quán có khả năng sinh ra dị tâm.


Huyết tự chỉ thị lần này, không tuyên bố hạ lạc mảnh vỡ địa ngục khế ước. Nói cách khác, trong hai biệt quán không có khả năng tìm được mảnh vỡ. Điều này có nghĩa là... Hi sinh ba người khác cũng không sao cả.


Càng về sau chỉ sợ loại tình huống này sẽ phát sinh. Tuy Tử Dạ chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng Thượng Quan Miên cùng Bạch Vũ rất khó nói. Mà Mộ Dung Thận cùng Phong Dục Hiển bên cạnh mình cũng rất có khả năng.


Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến buổi tối.


Gần thời khắc nửa đêm 0 giờ, sáu người đi tới vách núi bên cạnh Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán. Đại môn đã sớm mục nát, một đá liền mở.


"Như vậy... đi vào thôi."


Nhìn Tử Dạ hướng về phía cửa lớn Nguyệt Ảnh quán, Lý Ẩn cùng nàng liếc mắt nhìn nhau, rồi mới đi vào Quầng Dương quán.


Bên trong là một phòng khách to lớn, nhưng đồ dùng trong nhà có chút đơn giản. Phòng ở lộ ra vẻ âm u, mà công tắc ở trên tường mở nhưng không sáng đèn.


Lần thứ nhất Tử Dạ chấp hành huyết tự tại quỷ ốc, thì có cung cấp điện, nhưng ở chỗ này lại không có điện.


Nửa đêm 0 giờ 1 phút, trong phòng âm trầm vô cùng, phảng phất Quỷ hồn tùy thời sẽ từ nơi nào đó nhảy ra.


"Đi tìm hầm ngầm." Lý Ẩn quyết định thật nhanh, thời gian vừa đến, Quỷ hồn tùy thời sẽ viết thư và tống xuất. Đến lúc đó, nhất định phải đem thư tín cầm lấy!


Buổi sáng tất cả mọi người đều ngủ qua, cho nên tinh thần coi như tỉnh táo. Lý Ẩn mở đèn pin, tìm cửa chính để vào hầm ngầm. Không nghĩ tới lại rất dễ dàng tìm được, ở sau một cửa lớn nào đó trong phòng khách, tìm thấy một cầu thang dẫn xuống dưới.


Cái  cầu thang này có chừng 30 bậc , đi đến cuối còn có một góc rẽ, lại đi xuống, còn thêm một góc nữa rồi mới xuống tới nơi.

 Cuối cầu thang, chính là một cái cửa sắt. Trên cửa gắn một cửa sổ nhỏ. Cửa lớn đã bị khóa chặt bằng một cái khóa gỉ sét.


"Ta đi xem một chút." Lý Ẩn đi tới trước cửa nói: "Quỷ tùy thời sẽ thông qua cửa sổ tống xuất thư tín. Các ngươi muốn cùng một chỗ đợi, hay là lên trên kia?"


"Cùng một chỗ đợi ah." Mộ Dung Thận bỗng nhiên ghé đầu vào cửa sổ, hướng bên trong nhìn nhìn!


Trong tầng hầm ngầm, chỉ có một cái bàn làm việc cùng một cái ghế. Hắn dùng đèn pin chiếu vào, trên bàn làm việc để một lọ mực nước cùng một bút máy.


"Ha ha, đó chính là nơi Nhiệm Lý Ngang còn sống viết thư sao?"


Lý Ẩn lập tức đem hắn kéo về nói: "Ngươi điên rồi? Quỷ đang ở bên trong, ngươi cứ như vậy đem đầu nhòm vào..."


"Bên trong không lớn." Mộ Dung Thận không sao cả nói: "Cũng chẳng có ai."


"Chỉ là 'Biểu hiện ra' không có người mà thôi." Lý Ẩn hạ giọng: "Tới ngồi chỗ mấy bậc thang đi thôi. Căn cứ sở thuyết huyết tự, quỷ sẽ thông qua cái cửa sổ này đem thư tống xuất ra. Đến lúc đó..."


Cái khái niệm "Tống xuất" này có chút vi diệu. Ném ra khỏi tầng ngầm cũng là tống xuất, cầm trên tay hay vứt trên mặt đất cũng là tống xuất.


Tất cả khả năng đều có thể tồn tại.


Nội tâm của Lý Ẩn cũng tràn ngập dày vò. Lúc này, biết rõ quỷ ở trước mắt mình không xa, nhưng không thể trốn, phải nhất định ở chỗ này chờ đợi thư tín xuất hiện!


Đương nhiên, Quỷ hồn không viết thơ chính là trạng thái lý tưởng nhất, nhưng tuyệt đối không có khả năng đấy.


Cùng một thời gian, Tử Dạ, Thượng Quan Miên cùng Bạch Vũ cũng đang xuống dưới tầng ngầm.


Cấu tạo của Nguyệt Ảnh quán cơ hồ đồng dạng, sau bậc thang cuối cùng chính là cánh cửa tầng ngầm. Trên cửa có một ô cửa sổ nhỏ.


"Cái cửa này thoạt nhìn rất rắn chắc." Tử Dạ thô thô nhìn nhìn, nói: "Ổ khóa tuy có dấu tích gỉ sét loang lổ những vẫn còn dùng được."


Sau đó, nàng nói với Thượng Quan Miên cùng Bạch Vũ sau lưng: "Hai người các ngươi tới lầu hai nhìn xem cái thiết giáp co duỗi kia ở nơi nào, hơn nữa xác nhận vị trí đối diện nhất với Quầng Dương quán."


"Cái này... Tốt, tốt." Bạch Vũ vội vàng cất bước nói: "Chúng ta đi trước."


Chỗ này khoảng cách gần với quỷ như vậy, ai nghĩ tới cũng muốn hỏng tinh thần, huống chi là Bạch Vũ vừa mới gia nhập  nhà trọ?


Sau khi Thượng Quan Miên và Bạch Vũ rời đi, Tử Dạ đi tới nơi có thể trông thấy rõ ràng cửa lớn, liền ngồi xuống nhìn gắt gao chằm chằm vào đại môn.


Hiện tại liền xem, khi nào thì quỷ đưa thư ra.


Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán, bên nào sẽ đưa thư trước đây?


Nếu như ở bên này gửi trước mà nói..., như vậy, cũng đại biểu cho việc nhất định phải có một phong hồi âm. Còn đối phương bên kia, chỉ cần quỷ không viết thơ, tựu không cần cân nhắc tới vấn đề hồi âm. Cái tuần hoàn này thủy chung vẫn phải tiếp tục.


Đến tột cùng có biện pháp nào có thể sống đến chung kết huyết tự đây?


Lúc này Thượng Quan Miên cùng Bạch Vũ đi tới tầng một. Phòng khách âm u làm nội tâm Bạch Vũ không ngừng bồn chồn, ngược lại Thượng Quan Miên một điểm phản ứng cũng không có. Đối với ám sát giả, hắc ám chính là nơi bọn họ cư trú, sống một thời gian dài đến nay, cho dù là trong bóng đêm thị lực của Thượng Quan Miên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.


Cầu thang ở phía trước phòng khách, dọc hướng lên trên đi tới trước gian phòng đối diện với Quầng Dương quán, nhẹ nhàng kéo một cái cửa liền mở ra.


Bên trong cơ hồ không có bất kỳ đồ dùng nào, chính là một gian phòng trống trải. Mà bên cửa sổ, để một cái càng rất lớn. Nó được xếp nối từ vài thanh sắt với nhau.


Cái ống sắt này hiện tại đang gấp lại, Bạch Vũ cầm lên thử mở ra có thể dài tới 7m. Mà chiều dài này có thể với tới cửa sổ phía bên kia Quầng Dương quán dễ dàng.


" Công cụ kỳ quái nha..." Bạch Vũ thử lấy một trang giấy dùng kìm kẹp lại, huy vũ vài cái, cũng không có rớt xuống.


"Xem ra không có vấn đề."


Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra.


Thời gian, từng chút từng chút một trôi qua. Lý Ẩn và Tử Dạ đều gắt gao nhìn đại môn tầng hầm ngầm trước mặt.


Tùy thời, cùng đợi phong thư đầu tiên gửi ra.


Là bên kia gửi trước hay là bên này? Là bên nào?


Không biết sau bao lâu... Lý Ẩn chợt nghe thấy thanh âm, chỉ thấy đại môn tầng hầm ngầm trước mắt...


Muốn tới rồi sao?


Từ bên trong cửa sổ tối tăm, rốt cục có cái gì đó duỗi ra.



Một cánh tay trắng nõn cầm một phong thư, vươn ra khỏi cửa sổ!
Posted by Unknown |
Chương 6: yêu nàng mà sống


Bây giờ đã trải qua nửa đêm.


Nhưng phòng 404 vẫn đèn sáng. Lý Ẩn và Tử Dạ đang ngồi đối diện với nhau, hai người đã cân nhắc vô số khả năng sinh lộ cho huyết tự lần này, có rất nhiều phương pháp người bình thường không thể nào tưởng tượng.


"Tốt rồi." Lý Ẩn nhìn Tử Dạ nói: "Tử Dạ ngươi nên trở về ngủ đi, đã trễ rồi. Ngày mai còn phải dậy sớm tới thành phố S."


Tử Dạ cũng buông bút trong tay xuống.


Bất quá nàng lại không đứng dậy.


"Lý Ẩn." Tử Dạ bỗng nhiên dùng biểu lộ phi thường ngưng trọng nhìn về phía hắn nói: "Kế tiếp, chúng ta sắp sửa chấp hành lần chỉ thị thứ bảy của ngươi và lần thứ năm của ta. Có thể nói, vô luận có chuyện gì xấu xảy ra cũng là điều tự nhiên."


"Tử Dạ, đừng nói như vậy!" Lý Ẩn vừa muốn mở miệng, đã thấy Tử Dạ lắc đầu.


"Lý Ẩn. Ngươi tại sao lại yêu mến ta? Ta nhớ, lúc ấy ta và ngươi vừa gặp mặt không lâu, liền nhận được huyết tự chỉ thị tiến về quỷ ốc kia, sau đó ngươi cho ta bút ký của ngươi. Sau khi trở về ngươi lại nói, hy vọng có thể cùng ta kết giao? Ngươi lúc đó đã yêu mến ta sao? Hay vì cái gì làm cho ngươi đối với ta như vậy..."


Đây là hoặc một vấn đề Tử Dạ rất nghi hoặc. Tuy thật sự nàng có được dung nhan tuyệt mỹ không tầm thường, nhưng lúc ấy tiếp xúc với Lý Ẩn thời gian cũng không dài, cũng không tỏ vẻ quan tâm tới hắn. Quan trọng nhất là ở trong nhà trọ này, ăn bữa hôm lo bữa mai, tánh mạng như ngọn đèn cầy trước gió lung lay, nữ nhân xinh đẹp thì có ý nghĩa gì đâu? Nếu như không sống nổi, chính là không có chút ý nghĩa. Nhưng Lý Ẩn lại thật sự yêu Tử Dạ, thậm chí yêu đến không thể tự kềm chế, yêu đến quên cả tình trạng của mình.


Là dạng tình yêu gì, lại có thể siêu việt hơn nỗi sợ hãi với nhà trọ? Lý Ẩn vì Tử Dạ, thậm chí nhiều lần không tiếc dùng tánh mạng của mình làm tiền đặt cược tới cứu nàng!


"Đến tột cùng, vì cái gì ngươi... Yêu ta sâu đậm như thế?"


Ngân Dạ đối (với) Ngân Vũ, là yêu say đắm từ rất lâu rồi, thậm chí  vì Ngân Vũ mà không tiếc tiến vào nhà trọ, cũng là một tình cảm siêu việt sinh tử. Nhưng Lý Ẩn bất đồng, hắn sau khi tiến vào nhà trọ mới quen biết Tử dạ , thời gian ngắn ngủi như thế, lại bỏ ra phần tình cảm mãnh liệt tới vậy.


Nếu như huyết tự chỉ thị lần này, bị... Tử Dạ hi vọng ít nhất có thể biết rõ đáp án.


"Tử Dạ..." Lý Ẩn kỳ thật đã sớm dự liệu được nàng sẽ hỏi vấn đề này. Đây cũng là điều rất nhiều hộ gia đình đều không rõ. Chỉ có điều, mỗi người đều quan tâm tới huyết tự của mình hơn, cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều.


Lý Ẩn lại không thể nào trả lời được vấn đề của Tử Dạ.


Hoặc là nói, hắn cũng không thể cấp cho nàng đáp án đầy đủ.


Ngày 16 tháng 4, mọi người đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, tiến về núi Không Minh thành phố S.


Thành phố S cách thành phố K cũng rất gần, là một thành thị vùng duyên hải rất phát đạt. Mà núi Không Minh nằm ở vùng ngoại ô, là một tòa đại sơn phong cảnh và khí hậu đều rất hợp lòng người. Căn cứ vào điều tra, Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán trước mắt đều là phòng trống vô chủ, nằm tại phía đông, bên cạnh vách núi.


Núi Không Minh nằm cách bờ biển phi thường gần, mà từ Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán nhìn ra, có thể thấy xa xa là bờ biển.


"Điều tra hoàn toàn không uổng phí khí lực. Trên mạng cũng có nói đến lời đồn ma quái ở Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán." Lý Ẩn mở địa đồ vùng núi Không Minh ra nói: "Hai tòa quán này kiến tạo đối diện nhau, phong cách cùng bố trí có không ít chỗ tương đồng, cho nên giống nhau có kèm theo tầng hầm ngầm."


Lúc này sáu người đang ngồi trên tàu điện ngầm, qua ba bến nữa là tới thành phố S.


"Có gì cần thảo luận thì chúng ta thảo luận ở đây luôn đi." Lý Ẩn cuốn địa đồ lại nói: "Mọi người cũng đừng quá sợ hãi, chúng ta... Nhất định sẽ tìm được sinh lộ."


Mộ Dung Thận thì vẻ mặt hưng phấn: "Rốt cục có thể nhìn thấy quỷ hồn chính thức rồi, lần cái quỷ không đầu kia ta cũng chưa được gặp."


Thượng Quan Miên thì thủy chung ngồi nghiêm chỉnh, không nói một lời. Vết thương đối với nàng ảnh hưởng vẫn rất rất lớn, bất quá trước mắt cũng không có biện pháp khác.


Mà Phong Dục Hiển, thì cầm điện thoại nhìn, cũng không có phản ứng gì.


Chỉ có Bạch Vũ phi thường khẩn trương và sợ hãi. Nhưng mà nhìn  mấy người khác bộ dạng bình tĩnh như thế, hắn ngược lại cảm giác mình dị loại rồi.


Lý Ẩn đối với Mộ Dung Thận và Phong Dục Hiển, đều có trình độ đề phòng nhất định. Một người đối với quỷ hồn rất hứng thú, một người thì nói tiến vào nhà trọ ngược lại thật cao hứng. Loại tư duy biến thái này làm Lý Ẩn thật sự khó có thể lý giải, bởi vậy hắn đối với hai người này tràn ngập cảnh giới.


Chẳng lẽ có một thế lực nào đó đã chú ý đến sự tồn tại của nhà trọ, nên an bài những người này tiến vào sao? Nhất là Mộ Dung Thận, cái loại pháp y tuyệt đối biến thái, có thể trong lúc thực thi huyết tự phát ra cái tác dụng đáng sợ gì hay không? May mắn hắn và mình đều ở Quầng Dương quán, có thể tùy thời giám thị hành động của hắn.


Nếu như hắn có cái gì dị động dám cản trở, để cả bọn lâm vào nguy cơ, Lý Ẩn tuyệt đối sẽ giết chết hắn! Hắn thân là pháp y, không biết có từng học qua trường cảnh sát không. Bất quá cho dù như thế, thừa dịp bất ngờ ra tay vẫn có cơ hội rất lớn. Lý Ẩn đối với y học rất tinh thông, biết rõ công kích bộ vị nào có thể nhanh chóng đưa người vào chỗ chết.


Ngược lại Thượng Quan Miên, Lý Ẩn hoàn toàn không để ý đến. Hắn cảm thấy Thượng Quan Miên chỉ là thiếu nữ biểu lộ có chút ngốc trệ mà thôi, căn bản không để nàng ở trong lòng.


Tàu điện ngầm không ngừng tiến tới, đã tới trạm cuối cùng.


Sau khi xuống tàu, chính là đã tới khu vực giao tiếp với ngoại thành thành thị S. Sau đó lại ngồi taxi tới núi Không Minh.


Ngay lúc cửa vừa mở ra, mọi người chen chúc xuống tàu, bỗng nhiên...


"Ah! Ah ah ah!"


Bỗng nhiên, nghe thấy một tiếng hét thảm mọi người quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Thượng Quan Miên đang gắt gao nắm tay một nam nhân khoảng 30 tuổi da ngăm đen, thoáng dùng lực, lập tức nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn!


"Giết, giết người! Ngươi..." Nam nhân kia hô to: "Ngươi nữ nhân này..."


Nhưng hắn còn chưa thấy rõ ràng, bỗng nhiên Thượng Quan Miên buông tay ra, chuyển người sang bên cạnh, đùi phải hóa thành một đạo hư ảnh tấn công vào giữ ngực nam nhân kia, tức khắc hắn bay ra bên ngoài 5~6 mét, phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất!


"Chuyện gì xảy ra?" Lý Ẩn vội vàng chạy tới hỏi: "Ngươi vì cái gì lại..."


"Hắn vừa rồi muốn trộm đồ đạc của ta." Thượng Quan Miên nói: "Tốt rồi, đi thôi."


Vừa rồi Lý Ẩn thấy rõ ràng. Thượng Quan Miên nháy mắt xoay người sang bên cạnh, sau đó hắn bị đá bay ra bên ngoài!


Thân thủ của nàng thật không ngờ rất cao minh?


Kỳ thật Lý Ẩn căn bản không biết, Thượng Quan Miên đã hạ thủ lưu tình rồi. Nếu không dùng thực lực của "Thụy mỹ nhân", nam nhân này vừa vào tay của Thụy mỹ nhân thì đã chết.


Lý Ẩn vội vàng lôi kéo Thượng Quan Miên chạy khỏi trạm xe lửa, nói: "Tốt rồi, đi nhanh đi, chúng ta không thể gây chuyện, phải nhanh một chút tới trước núi Không Minh!"


Lý Ẩn đoán được, thực lực của Thượng Quan Miên, tuyệt đối thâm bất khả trắc!


Hắn lại càng cân nhắc sâu sắc cái ý tưởng có " một thế lực nào đó tiến vào nhà trọ". Tuy có thể là trùng hợp, nhưng vì cái gì đột nhiên có nhiều hộ gia đình kỳ quái như vậy tiến nhập nhà trọ?


Xuống tàu không lâu, mấy người liền đi tới trạm xe buýt gần đó. Nơi này là khu vực ngoại thành, cho nên người đi lại không nhiều lắm, chỉ có mấy người ngồi chờ.


" Thân thủ của ngươi thật là lợi hại, Thượng Quan tiểu thư..." Bạch Vũ sợ hãi thán phục nói: "Vừa rồi cái tên tiểu tặc kia chỉ cần hai ba giây đã bị ngươi hạ gục..."


Thượng Quan Miên lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn nhà ga đối diện.


Lý Ẩn nhìn về phía Thượng Quan Miên, trong mắt tràn đầy cảnh giác.


Có lẽ... Nữ nhân này, so với Mộ Dung Thận, Phong Dục Hiển, càng cần chú ý hơn nữa.


Mà hắn lo lắng chính là nàng và Tử Dạ đều ở Nguyệt Ảnh quán.


Xe ta-xi đến, mọi người lên xe. Mà mỗi người đều có tâm sự. Xe khởi động, bắt đầu hướng về núi Không Minh.


Lý Ẩn mặc dù đối với thân thủ cường đại của Thượng Quan Miên có chút bận tâm, nhưng trước mắt, dù sao đáng sợ nhất vẫn là vấn đề tin tức.


Hiện tại liền xem, đến lúc đó, là quỷ ở Nguyệt Ảnh quán viết thơ trước, hay là quỷ ở Quầng Dương quán viết thơ trước.


Rất rõ ràng, bên nào viết thơ trước liền lâm vào bị động. Bởi vì, vô luận như thế nào nhất định phải có hồi âm. Tương đối mà nói, phương nào tiếp thu thư tín, chỉ cần quỷ không viết thơ, liền không cần hồi âm. Thời gian càng lâu, phương chờ đợi thư tín sẽ lâm vào trạng thái bất lợi.


Đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì đây?


Lý Ẩn chầm chậm dựa đầu vào ghế ngồi. Đã rất lâu rồi, thần kinh của hắn chưa từng được nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào dù là trong mộng cũng suy tư sinh lộ.


Đồng thời, còn lo lắng làm như thế nào để mình và Tử Dạ có thể sống sót.


"Thực là dài dằng dặc ah, đã là... Lần huyết tự chỉ thị thứ bảy rồi."


Tử Dạ đang ngồi bên cạnh Lý Ẩn. Nàng thấy biểu lộ ngưng trọng của hắn, biết rõ nội tâm của hắn cũng đang không ngừng suy tư để ứng đối với chỉ thị kế tiếp.


Nàng nói  với Lý Ẩn sự tình về sinh lộ đa trọng, có khả năng đã tạo thành gánh nặng rất lớn đối với Lý Ẩn. Đối với hắn mà nói, sinh lộ đa trọng có nghĩa là, hắn sẽ phải cẩn thận cân nhắc để tìm ra một hoặc nhiều hơn nữa sinh lộ, coi như những điều đó là sự thật, cũng vẫn có thể tạo thành hi sinh.


Mà người hắn không hy vọng hy sinh nhất chính là Tử Dạ.


Trên thực tế, Tử Dạ cũng không nói cho Lý Ẩn. Lúc trước mới vừa gia nhập nhà trọ, thời điểm nhìn thấy Lý Ẩn, liền đối với hắn nảy sinh tình cảm. Tuy nhiều năm nàng chỉ tiến hành nghiên cứu, đối với hẹn hò, tình yêu cũng có chút trì độn, nhưng khi đó nàng cũng cảm được nội tâm mãnh liệt rung động.


Nàng chầm chậm lấy hai tay nắm thật chặt tay của Lý Ẩn.


"Ta sẽ luôn cùng ngươi ở chung một chỗ." Dùng tay của mình truyền cho hắn tín niệm: "Bởi vì ngươi ở bên cạnh ta, cho nên ta sẽ không sợ hãi."


Trước khi tiến vào nhà trọ, Tử Dạ chưa từng nghĩ rằng sẽ phải hy sinh điều gì để thủ hộ một ai đó.


Bởi vì nàng luôn dùng ánh mắt khách quan đối đãi với thế giới này, đối với nàng mà nói, tánh mạng tiêu vong cũng cũng chỉ là hủ hóa rồi biến thành vi sinh vật, là một bộ phận tuần hoàn của thế giới. Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa tàn, nàng chỉ như một người đứng ngoài nhìn ngắm. Cho nên, tình cảm của nàng luôn rất mờ nhạt.


Nhưng, hiện tại đã có người nàng muốn thủ hộ.


Vô luận như thế nào cũng chỉ nghĩ tới muốn bảo vệ hắn.


Lý Ẩn nhìn về phía Tử Dạ.


Trải qua thời gian dài một mực sóng vai đi cho tới bây giờ. Cùng nhau nghĩ tới đối phương, thủ hộ đối phương.


Cho dù huyết tự chỉ thị có đáng sợ thế nào, cũng không khuất phục, và tuyệt vọng. Bởi vì tuyệt vọng mà nói..., so với bất kỳ sợ hãi hay Quỷ hồn nào đều đáng sợ hơn.


Đêm qua Tử Dạ hỏi hắn, vì cái gì, chỉ một thời gian ngắn ngủi đã yêu nàng.


Đáp án rất đơn giản.


Đã yêu, chính là đã yêu. Cùng thời gian dài ngắn không quan hệ. Cùng bản thân cũng không quan hệ. Chỉ là, tại một khắc đó, Lý Ẩn minh bạch người mình yêu chính là nàng.


Như thế mà thôi.


Rất nhiều người đều đối (với) loại thuyết pháp "Vừa gặp đã yêu" đều xì mũi coi thường. Ngày nay, để cân nhắc kết giao với người khác phái đều phải so đo tiền tài, nhà cửa, xe cộ, hoặc là tình yêu cũng cần thời gian để sinh ra và bồi đắp, loại tình cảm của Lý Ẩn làm cho người ta thấy rất giả dối.


Nhưng, đó lại chính là sự thật, đích thực có tồn tại cái gọi là tình yêu sét đánh.


Ít nhất đối (với) Lý Ẩn mà nói là như thế.


Tình yêu là cái gì? Ai có thể nói rõ ràng, bởi vì sao mà yêu mến một người đây?


Bởi vì tiền tài mà yêu mến đối phương? Vậy khi người đó không còn tiền tài nữa, tình yêu sẽ biến mất sao?


Là vì đối phương tuấn mỹ hay xinh đẹp mà yêu mến? Vậy thời điểm người đó hoa tàn ít bướm ,tình yêu cũng sẽ biến mất sao?


Là vì tính cách hợp nhau mà yêu mến đối phương? Theo thời gian trôi qua tính cách cải biến mà nói..., tình yêu sẽ biến mất sao?


Chân ái, là không cần điều kiện cùng lý do . Chỉ là tự nhiên mà sản sinh, sau đó có thể vĩnh viễn tác động lấy tâm linh con người, không cách nào hôi diệt.


Trong nháy mắt nhìn thấy Tử Dạ, Lý Ẩn đã triệt để yêu nàng.


Không có lý do gì.


Cho dù nàng không mở miệng, không cùng nàng giao lưu qua, trước đó cũng không biết nàng, đều không sao cả. Đối với Lý Ẩn mà nói, khi bốn mắt nhìn nhau, linh hồn của hắn đã bị Tử Dạ bắt đi rồi.


Kế tiếp, mấy ngày ở chung ngắn ngủn, tất cả của nàng đều tác động tới nội tâm của Lý Ẩn.


Lúc kia Lý Ẩn đã tự hiểu. Hắn nói với mình...


Nữ nhân này, chính là người mà ta dùng trọn đời để yêu.


Cho dù nhân sinh của ta trở nên không có chút ý nghĩa nào, cho dù nhà trọ đẩy ta vào tuyệt cảnh khủng bố, cho dù tính mạng của ta không thể nào chờ đợi được tới lúc rời khỏi nhà trọ...


Ít nhất, trước đó ta sẽ vì yêu nàng mà sống.



Posted by Unknown |
Chương 5: bóng dáng


"Tinh Thần, những bức họa kia, ngươi xử lý như thế nào rồi?"


Trong phòng khách xa hoa, Tinh Viêm đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi, hỏi Tinh Thần đang ngồi một bên xem báo: "Ngươi dường như có chút để ý tới mấy bức họa của Bồ Mỹ Linh? Tuy vẽ chính xác không tệ, nhưng nội dung lại có chút khủng bố. Còn không có đặc thù thời đại rõ ràng, thật sự rất kỳ quái."


"Ngươi không bằng về đây ở đi." Tinh Viêm còn nói thêm: "nhà lớn như vậy, ta một người ở cũng có chút buồn bực đây này. Như thế nào?"


"Không, không cần. Ta vẫn là ở bên ngoài thuê nhà trọ thì hơn."


"Ngươi vẫn chưa tìm được việc sao?"


"Việc làm..." Hắn đem báo gấp lại nói: "Trước mắt chỉ làm vài việc vặt mà thôi."


Nhiều lần do dự, có nên nói cho Tinh Viêm biết sự tồn tại của nhà trọ không? Thế nhưng hắn có khả năng tin tưởng sao? Không phải một hộ gia đình, căn bản không có biện pháp tin tưởng nhà trọ có tồn tại. Hắn nhất định sẽ cho rằng mình mắc chứng vọng tưởng, đến lúc đó, ngược lại không thể xin hắn kiến nghị cho những lần huyết tự sau.


Đối (với) Tinh Thần mà nói, mặc dù có Thâm Vũ hỗ trợ, hắn vẫn như trước không đủ tin tưởng có thể chèo chống đến lần thứ mười huyết tự. Thâm Vũ, căn bản không thể tin. Hạ Tiểu Mỹ chết, người khác không biết nhưng Tinh Thần rất rõ ràng.


Nàng rõ ràng muốn giết chết Ngân Dạ cùng Ngân Vũ!


Đã như vầy, mình cũng có khả năng trở thành vật thí nghiệm bị nàng bài trừ. Sau này, sẽ có thể bị nàng thao túng đi giết người.


Mẫn chết, đến nay vẫn là ác mộng khủng bố đối với Tinh Thần. Hắn như thế nào cũng không thể tin được, mình rõ ràng đã giết chết Mẫn. Thật sự giết nàng!


"Nàng... Quả nhiên... Là ác ma..."


Những lời trước khi chết của Mẫn, Tinh thần vẫn còn nhớ rõ ràng.


Quả nhiên? Quả nhiên là có ý gì? Chẳng lẽ Mẫn tiên đoán được ngày hôm nay Thâm Vũ sẽ biến thành như thế này sao?


Điều tra kỹ càng qua những chuyện có liên quan đến Thâm Vũ, phát hiện hai người vốn không phải ở thành phố này. Tuy lúc trước trên internet có bộc lộ thân thế của hai người, nhưng đã qua lâu như vậy, những websites kia đã tìm không thấy. Muốn tiến thêm một bước điều tra là rất khó khăn.


Bất quá, ít nhất cũng tra ra một việc.


Chính là... dòng họ của Mẫn cùng Thâm Vũ, chính là Bồ!


Bồ Thâm Vũ... Đây tuyệt đối không thể nào là trùng hợp! Tinh Thần đã nhận định, Bồ Mỹ Linh khẳng định chính là phụ thân của Mẫn cùng Thâm Vũ! Như vầy, năng lực của Thâm Vũ rất có thể là di truyền từ phụ thân.


Chẳng lẽ Bồ Mỹ Linh tiến vào thành phố K cũng bởi vì tiến hành giao dịch với hộ gia đình trong nhà trọ? Hoặc là trợ giúp mà không ràng buộc hộ gia đình?


Thậm chí, hắn còn có một cái suy đoán táo bạo hơn.


Bồ Mỹ Linh, có thể từng là một hộ gia đình? Mà năng lực này, có phải trong quá trình chấp hành huyết tự được trao cho hay không? Dựa vào năng lực này, vượt qua mười lần huyết tự chỉ thị rời khỏi nhà trọ?


Nghĩ tới điều đó, Tinh Thần không có cách nào không thể để ý.


Thâm Vũ là con gái Bồ Mỹ Linh, là tội ác loạn luân giữa hắn và Mẫn sinh ra. Mà năng lực này là nàng được thừa kế từ hắn.


Nhưng Mẫn không có năng lực này. Vì cái gì Thâm Vũ lại có? Ở giữa cái này có Huyền Cơ gì không? Mẫn dưới tình huống như thế nào lại đoán được Thâm Vũ sẽ biến thành "Ác ma" đây?


Điểm này làm hắn càng ngày càng bất an.


Trước mắt, thẻ đánh bạc của mình còn xa xa không đủ.


Trở lại phòng, Tinh Thần đem những bức họa kia toàn bộ lấy ra.


Đến tột cùng loại năng lực này có đặc điểm gì?


Mẫn chết, làm Tinh Thần đến nay vẫn tràn ngập sợ hãi và áy náy. Vô luận vì lý do gì, hắn đã thật sự giết người. Tuy hắn cứu Mẫn khỏi tự sát, nhưng không có nghĩa hắn có thể giết chết nàng.


Mình không có lựa chọn. Hắn không muốn chết trong huyết tự chỉ thị, bị những... Quỷ hồn kia sát hại.


Cái chết của A Tương, đối với hắn có trùng kích rất lớn. Thời điểm tiến vào nhà trọ, lần thứ nhất cùng chấp huyết tự chỉ thị hình thành nên tình đồng bạn, thế mà cứ như vậy chết trong lần thứ hai huyết tự chỉ thị.


"Đến cùng, nên làm như thế nào?"


Lúc này cánh cửa sau lưng Tinh Thần. Tay cầm cửa bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.


Sau đó, cửa hơi rộng mở.


Một cái tay tái nhợt, từ trong khe cửa duỗi vào!


"Không hiểu nổi ah." Tinh Thần gắt gao chằm chằm vào một bộ tranh nói: "Giấy cũng không có cái gì đặc biệt , không phải quan hệ tới giấy sao? Chẳng lẽ nguyên nhân từ bút vẽ? Nhưng dùng cái gì để vẽ thì hoàn toàn không hiểu nổi."


Một đôi chân trần, đạp trên sàn nhà mềm mại, từng bước một hướng về phía Tinh Thần đang chăm chú xem bức tranh.


"Ân? Cái bức này? Cái bức này phải.."


Một gian phòng u ám, một nữ tử tóc dài mặc một thân quần áo trắng thuần, ngồi trước bàn làm việc viết một cái gì đó.


Bức tranh đằng sau, nữ tử này đem nó nhét vào một phong thư!


Phong thư?


"Đúng, đúng trùng hợp a? Làm sao có thể..."


Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng...


Cặp chân kia, đứng ngay sau lưng Tinh Thần. Cánh tay tái nhợt chậm rãi nâng lên muốn chạm vào lưng hắn!


Bỗng nhiên trong nội tâm Tinh Thần rùng mình, hắn quay đầu lại xem xét sau lưng, nhưng cái gì cũng không có.


"Thực là.. Ta như thế nào càng ngày càng nghi thần nghi quỷ rồi. Đây là nhà mình ah..."


Nhưng nội tâm khẩn trương của hắn vẫn không thư giãn chút nào. Hắn đột nhiên cảm giác được, vẫn nên trở về nhà trọ đi thôi. Tuy nội tâm nguyền rủa cái nhà trọ kia trăm ngàn lần, nhưng nơi đó đích thật là chỗ an toàn nhất. Quỷ cho dù vào được, cũng sẽ bị hút vào bên trong hắc động.


Nhưng, những bức họa này vẫn nên để ở nhà thì tốt hơn.


Buổi tối, mỗi hộ gia đình đều có tâm tư của riêng mình.


Hôm nay là ngày 15 tháng 4. Ngày mai phải xuất phát tiến về thành phố S. Đến lúc đó, đối mặt với huyết tự chỉ thị cát hung khó dò, ai cũng không biết còn những ai có thể sống sót trở về.


Lý Ẩn đến nay vẫn không thể tìm ra được thần bí nhân kia. Nếu như Ngân Dạ trở thành minh hữu của người đó, như vậy đối với mình và Tử Dạ đều cực kỳ bất lợi. Huyết tự lúc này đây, hắn và Tử Dạ phải tách ra. Không biết đến lúc đó, sẽ phát sinh ra sự tình gì.


Phong Dục Hiển phòng 402 bên cạnh, thì đang nằm trên giường, như có điều suy nghĩ.


"Nên làm như thế nào mới nhìn thấy ngươi? Huỳnh? Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi..."


Mà Thượng Quan Miên đang ở trong nhà kiểm tra đạn dược. Đem tất cả vũ khí đều dấu ở trên người, nàng lại đem hai quả lựu đạn đặt trên người. Tuy còn chưa chế tạo ra Boom, nhưng lựu đạn là nàng lấy được từ trên người mấy tên được phái tới giết nàng.


Cặp mắt nàng, chỉ có lãnh khốc sâu không đáy. Không có bất kỳ vật gì có thể dừng lại.


Sở dĩ mấy ngày trước đi ra ngoài, là vì nàng biết rõ tùy thời huyết tự chỉ thị sẽ được tuyên bố, không bằng đem những người kia giết hết.


Bất quá, tuy nàng đã làm xong vạn toàn chuẩn bị, nhưng thời điểm giết kim nhãn ác ma Mông tu Đặc Tư lại bị thương. Việc bị thương là chuyện thường ngày nhưng thương thế đối với huyết tự chỉ thị kế tiếp là rất bất lợi.


Cho nên, nàng cũng chuẩn bị xong sát chiêu cuối cùng—— cấm dược.


Tổ chức vì để cho sát thủ tại thời khắc mấu chốt có thể phát huy thực lực càng mạnh hơn nữa, liền cho bọn hắn tiêm vào cấm dược  để đề thăng cường độ thân thể. Nhưng tác dụng phụ của cấm dược lên cơ thể cũng rất lớn.


Đối (với) Thượng Quan Miên mà nói, nhân sinh chính là thuần túy giết hoặc bị giết mà thôi.


Nàng chỉ là giết chết người muốn giết mình để sống. Hoặc là, một ngày đó bị những người khác giết chết.


Cái này là nhân sinh của nàng.


Còn sống, không sao cả, chết đi, cũng không sao cả.


Đối với nàng mà nói, thế giới bên ngoài, cũng đồng dạng là địa ngục.


Mà Lý Ẩn và Tử Dạ, đang ở cùng một chỗ.


Đêm đã khuya, hai người thảo luận về vấn đề sinh lộ đa trọng đã mấy giờ liền. Lý Ẩn tuy còn chưa hoàn toàn tiếp nhận điều này, nhưng trước mắt chính xác có không ít chứng cớ, biểu hiện sinh lộ đa trọng có khả năng tồn tại.


Kế tiếp, là vấn đề đưa tin.


Giả tạo thư tín mà nói..., yêu cầu về tình báo rất cao. Nhà trọ vì cân đối độ khó huyết tự nhất định sẽ có biện pháp bổ cứu. Hơn nữa, tất  sẽ xuất hiện nhắc nhở sinh lộ, hoặc quỷ sẽ giết người.


Hiện tại vấn đề là...


Còn có thể tồn tại con quỷ thứ ba thứ tư hay không?


"Huyết tự có khả năng tạo thành mê hoặc đối với chúng ta, nói cho chúng ta chỗ của Quỷ hồn, để cho chúng ta đối với những nơi khác thả lòng cảnh giác. Nói cách khác, khả năng ở nơi đó vẫn tồn tại vài con Quỷ hồn khác."


Kỳ thật Tử Dạ cũng có cân nhắc đến điểm này. Từ nội dung huyết tự  trước mắt mà xem xét, ít nhất có thể khẳng định, Nguyệt Ảnh quán cùng Quầng Dương quán đều có Quỷ hồn tồn tại.


"Tùng vị hạnh cùng Nhiệm Lý Ngang có khả năng không phải quỷ hồn muốn giết chúng ta, mà ngược lại có thể sẽ trở thành 'Sinh lộ' . Đương nhiên đây cũng chỉ là giả thiết. Thậm chí cũng có thể căn bản không phải là Tùng Vị Hạnh và Nhiệm Lý Ngang."


"Vô luận như thế nào, chúng ta... Nhất định phải tuyệt đối cẩn thận. Một chút chủ quan cũng không thể có!"


Nửa đêm 0 giờ.


Thâm Vũ vẫn chưa ngủ được.


Mộ Dung Thận đang ở sau lưng nàng xem tivi. Trên truyền hình là một bộ phim Hàn.


"Ngươi lại thích xem phim Hàn? Ta thật bất ngờ đấy." Thâm Vũ có chút hăng hái nhìn Mộ Dung Thận nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi đối với loại cốt truyện thêu dệt nội dung vô cớ sẽ rất phản cảm chứ."


"Cũng không có gì." Mộ Dung Thận bắt chéo chân, nói: "Tuy nội dung cốt truyện rất khác với sự thật, bất quá, xem cũng không sao. Bởi vì ta rất muốn biết, những  nam nữ nhân vật chính hoặc là do tai nạn xe cộ mất trí nhớ, hoặc là bệnh nan y chờ chết, cái loại sáo lộ này có cái gì hấp dẫn người xem? Nói cho cùng, bi kịch dễ tác động tới thần kinh con người hơn. So với ‘đại đoàn viên’ thì 'Mất đi " so với 'Đạt được' lại càng làm con người ta ghi khắc."


Lúc này, trên truyền hình nhân vật nữ chính hô to với mẫu thân: "Mẹ! Vì cái gì, con và anh ấy là thật tâm yêu nhau , vô luận như thế nào con cũng thể mất đi anh ấy, không có anh ấy con sẽ chết, mẹ! Van cầu ngươi..."


"Ngươi... Ngươi không bình thường sao? Ngày mai hắn phải đính hôn với nữ nhân khác, ngươi còn muốn đi tìm hắn? Ngươi..." nữ nhân trong màn hình hô: "Mẹ hắn sẽ không tiếp nhận ngươi đâu, ngươi quên rồi sao? Cho dù trời sập xuống, ngày mai có là tận thế, nàng cũng không cho các ngươi ở bên nhau! Ngươi tỉnh đi!"


Mộ Dung Thận chứng kiến đoạn này bỗng nhiên nở nụ cười: "Những lời kịch này rất thú vị. Không có người yêu sẽ chết mất sao? Cho dù thế giới này tận thế cũng không cho phép lấy nhau? Con người tổng lại vẫn là yêu thích lối diễn kịch theo phương thức dị đoan mà bên trong đầy mâu thuẫn."


"Bộ phim này vì sao không cho phép bọn hắn yêu đương? Chênh lệch Giàu nghèo ? ân oán Hai đời? Hiểu lầm? Là bệnh nan y hay là tai nạn xe cộ mất trí nhớ?" Thâm Vũ bỗng nhiên cũng có chút quan tâm.


"Ân, đúng ah, là nguyên nhân gì đây?" Mộ Dung Thận nghĩ nghĩ, nói: "Ta quên mất rồi."


Bỗng hắn tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, nói với Thâm Vũ trước mắt : "Lại nói tiếp, có chút vấn đề đây. Cha mẹ của Tùng vị hạnh cùng Nhiệm Lý Ngang, vì cái gì không cho phép bọn hắn yêu đương? Vấn đề chênh lệch Giàu nghèo dường như không tồn tại, ân oán hai đời có lẽ cũng không có. Đến cùng là nguyên nhân gì?"


"Về điểm này..." Thâm Vũ tựa hồ cũng rất hoang mang: "Ta cũng không biết rõ. Nhưng có một điểm có thể xác định. Lúc ban đầu, hai nhà cũng không phản đối hai người yêu đương."


"Ah? Vậy sao? Vì cái gì lại cải biến..."


"Điểm khó hiểu nhất chính là chỗ này." Thâm Vũ trả lời: "Khi đó có lẽ đã xảy ra chuyện. Nhưng ta lại không thể nào vẽ ra được. Có thể khẳng định việc xảy ra phi thường đáng sợ, cái này chính là nguyên nhân hai nhà cản trở không cho bọn họ yêu nhau, không tiếc đem hai người khóa dưới tầng hầm, cũng muốn chia rẽ bọn hắn..."


"Có thể khẳng định chính là..." Thâm Vũ nhìn bộ phim Hàn vẫn còn đang trình diễn khí thế hừng hực nói: "Lý do tuyệt đối không giống nhau..."


"Có ý tứ gì? Ngươi phát giác được điều gì sao?"


"Tuy không thể nào xác thực được, nhưng thời điểm ta vẽ tranh xuất hiện một cái bóng."


"Bóng?"


"Đúng. Một bóng dáng phi thường đáng sợ, tựa hồ ở đoạn thời gian đó từng có một người, bái phỏng qua Nguyệt Ảnh quán và Quầng Dương quán. Mà chính vì sự xuất hiện của người kia mới đưa tới hai nhà kiên quyết cản trở hai người yêu nhau."


"Thế nhưng ta không thể nào vẽ ra người kia, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ..."