5/13/2016

Posted by Unknown |


Bùi Thanh Y cũng thật không ngờ, tại thời khắc nguy cấp như vậy, xích sắt lại đứt đoạn!


Mà Tiểu Dạ Tử bị kéo ra tới ngoài cửa, sau khi xích sắt đứt đoạn làm 7 thi thể rơi xuống, chúng từng bước đứng dậy. Cuối cùng, thân thể biến thành trong suốt rồi biến mất.


Cánh tay đang túm lấy chân Tiểu Dạ Tử cũng hoàn toàn buông ra. Quay đầu lại nhìn, hành lang sau lưng hoàn toàn rỗng tuếch.


"Sống... Sống rồi..." Bùi Thanh Y vuốt ngực, trong lòng còn sợ hãi nói: "Ta, rõ ràng sống rồi..."


Nàng vốn nghĩ rằng hôm nay nhất định phải chết ở  chỗ này, không nghĩ tới lại sống rồi. Tính toán ra, cũng không thiếu phần vận khí, nếu như thần cốc Tiểu Dạ Tử không đặt máy giám thị lên 1 con quạ đen..., chỉ sợ, hộ gia đình sẽ không dám tiến vào dinh thự vì quái đàm khủng bố kia.


"Mỗi lần đều phải đánh bạc tính mạng..." Nàng túm lấy 1 góc bàn chống đỡ thân thể đang run rẩy, nói với Tiểu Dạ Tử đang lồm cồm bò dậy: "Lúc này tính là ta thiếu ngươi 1 nhân tình."


"Ta cũng vậy." Tiểu Dạ Tử sửa sang lại quần áo: "Chỉ là, thoạt nhìn dường như chỉ có 2 người chúng ta sống sót. Huyết tự chỉ thị sẽ kết thúc vào 0 giờ đêm nay, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi. Đúng rồi, xe đỗ ở nơi nào ngươi có nhớ không?"


"Đương nhiên nhớ rõ."


Hai nữ tử tuy sức cùng lực kiệt, nhưng lúc này chẳng ai muốn tiếp tục ở lại trong ngôi nhà này. Vì vậy, dắt díu nhau xuống lầu.


"Cái dây xích kia đến tột cùng là 1 gì? Vì cái gì 7 người chết lại bị khóa lại?" Bùi Thanh Y vẫn luôn không rõ: "Như vậy, bốn mười mấy năm qua, những thôn dận tại Diệp Thần thôn bị thần ẩn tại sao lại bị biến thành kẻ chết thay cho 7 người này?"


"Ai mà biết được?" Tiểu Dạ Tử lắc đầu: "Những chuyện liên quan tới nhà trọ kia hoàn toàn là mê. Có lẽ, tới khi chúng ta chết cũng chẳng thể hiểu nổi."


Đi đến đầu bậc thang, chân Bùi Thanh Y đột nhiên run lên, thiếu chút nữa té xuống.


Sau đó, nàng bỗng nhiên đặt mông ngồi trên bậc thang bắt đầu gào khóc. Kinh nghiệm khủng bố này quả thực muốn làm người ta sụp đổ. Ngày sau trở về nhà trọ còn không ngừng lặp lại những chuyện như thế, thẳng đến khi hoàn thành mười lần huyết tự chỉ thị mới thôi.


"Thần Cốc tiểu thư..." Nàng bỗng nhiên gắt gao bắt lấy cánh tay Tiểu Dạ Tử: "Cầu ngươi, cầu ngươi nhất định phải cứu ta, ta cái gì cũng có thể làm vì ngươi, ngươi là thám tử lừng danh a? Về sau, ngươi nhất định phải giúp ta giải huyết tự, chỉ cần ngươi giúp ta, cái gì ta cũng làm được! Cái gì cũng có thể!"


"Được rồi." Tiểu Dạ Tử phi thường bình thản nói: "Có khả năn giúp đỡ.. ta sẽ làm. Chỉ cần ta sau này không chết trong huyết tự chỉ thị mà nói..."


Đúng lúc này, đột nhiên từ dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, cái này làm Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y đều sợ hãi, Bùi Thanh Y thậm chí toàn thân nổi da ga, răng trong miệng va vào nhau lập cập.


Nhưng người chạy tới lại là Nhã Thần!


"Ngươi..." Tiểu Dạ Tử nhìn thấy hắn, có chút ngoài ý muốn hỏi: "Ngươi sao lại tới đây?"


"Ta chỉ là đang nghĩ, ngươi có khả năng tới chỗ này hay không." Nhã thần chậm rãi đi tới, nói: "Thoạt nhìn, ngươi dường như không có việc gì..."


"Đều đã giải quyết." Tiểu Dạ Tử lạnh nhạt trả lời: "Ngày sau, Diệp Thần thôn sẽ không còn thôn dân nào thần ẩn nữa. Hết thảy đã xong."


"Thật sự?" Nhã Thần lộ vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức ảm đạm: "Như vậy, Tiểu Cung thì sao? Tiểu Cung hắn..."


"Ta nghĩ, hắn có lẽ đã bị hại rồi. Bất quá, linh hồn hắn có thể được giải thoát. Thế giới này có tồn tại quỷ hồn, cũng có Luân Hồi, hắn có lẽ còn có cơ hội đầu thai."


Rời khỏi sườn đông sơn mạch đại mộ hắc lĩnh, trên đường trở về Diệp Thần thôn, Nhã Thần một mực trầm mặc, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiểu Dạ Tử, nhưng Tiểu Dạ Tử lại làm như nhìn không thấy. Ngược lại Bùi Thanh Y bắt được chút đầu mối, nàng tổng cảm giác, Nhã Thần luôn hữu ý vô ý nhìn chăm chú lên Tiểu Dạ Tử.


Trên đường trở về, Nhã Thần nghe Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y nói ra hết thảy chân tướng. Sau khi nghe xong, chính hắn cũng chảy ra từng trận mồ hôi lạnh.


"Cái này... Cũng thật là đáng sợ. Bất quá..." Nhã Thần bỗng nhiên hỏi một câu: "Vậy ai là người đã đem 7 quỷ hồn kia xích chung lại 1 chỗ? Người kia chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?"


"Cái này..." Bùi Thanh Y căn bản chưa từng cân nhắc tới vấn đề này, có thể là ai? Đương nhiên chính là nhà trọ kia rồi!


"Lại nói..." Nhã Thần tiếp tục nói ra 1 câu: "Các ngươi tại sao lại tới đại mộ hắc lĩnh điều tra quái đàm này? Chẳng lẽ các ngươi biết được nơi đây chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng ma quái?"


Tự nhiên, không thể nói cho Thần Nguyên Nhã Thần biết về sự tồn tại của nhà trọ.


Nhưng Tiểu Dạ Tử lại đột nhiên dừng bước.


"Ngươi nói..." Nàng lập tức lấy từ trong túi ra 1 cuốn Notebook. Sau đó đem Notebook lật tới 1 loạt trang, tiếp theo đôi mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi khi nhìn những đoạn văn trong đó.


" Hảo Mỹ phu nhân so với Thác Tạo tiên sinh nhỏ hơn ngoài 10 tuổi, mà so với Kính Chi tiên sinh chỉ nhỏ hơn hai tuổi."


Đây là tin tức thu được từ lão bà kia. Tin tình báo về số tuổi 1 nhà Hasegawa cực kỳ trọng yếu, nhưng lời nói của lão bà đó lại hoàn toàn khác hẳn!


"Cái này... nguy hiểm còn chưa kết thúc..."


"Cái gì?" Nhã Thần nhất thời khó hiểu, Bùi Thanh Y chý ý nhìn đoạn chữ trong notebook cũng vội lấy notebook của mình ra xem.


"Chuyện..... chuyện này..." Nàng nhìn nội dung đồng dạng trong bút ký của mình.


Là lão bà kia nhớ sai sao? Thế nhưng cho dù là nhớ sai cũng không tránh khỏi sai số quá lớn, Hảo Mỹ phu nhân trên thực tế chỉ nhỏ hơn Thác Tạo tiên sinh 4 tuổi mà thôi! Nhưng lão bà bà lại nói lớn hơn ngoài 10 tuổi? Hơn nữa dựa theo lời nói này, Thác Tạo nếu so với Kính Chi lớn hơn trên dưới 8 tuổi!


Tin tức so với tuổi thật chênh lệch quá xa!


Bùi Thanh Y lập tức dùng tiếng nhật hỏi thăm sự tình về lão bà bà kia, nhưng Nhã Thần lại trả lời: "Ngươi nói về vị bà bà kia? Nàng hình như vào thời điểm 40 năm trước tiến vào thôn rồi ở lại, bất quá, cùng người trong thôn ít khi qua lại, tính cách phi thường quái gở..."


Tiểu Dạ Tử lập tức nói: "Đi mau! Nơi này tới xe không còn xa! Thần Nguyên Nhã Thần, chúng ta tạm biệt a!"


Sau đó Tiểu Dạ Tử cùng Bùi Thanh Y nhanh chân chạy đi, thể lực 2 người đã khôi phục lại chút ít, còn có thể chèo chống được. Nhã Thần tuy có chút không rõ, thế nhưng vẫn chạy theo 2 người.


"Chẳng lẽ..." trên đường, Bùi Thanh Y khẩn trương hỏi: "Dùng dây xích khóa 7 người kia lại... chính là lão bà bà?"


"Có khả năng... Tuy nhiên cũng có thể người già nhầm lẫn, nhưng, bất luận thứ gì 'Mất tự nhiên' đều không thể buông tha!"


Nhã Thần lúc này đang chạy theo ở phía sau. Bỗng nhiên cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên, lấy ra nhận điện thoài : "Này, Tinh Mỹ? Đang tìm ta sao? Thực xin lỗi, ta không sao, tối nay ta sẽ trở về..."


"Ca ca anh đang làm cái gì vậy? Muội nói..."


Tinh Mỹ đang chất vấn ca ca, chợt nghe đằng sau truyền tới 1 tiếng hét thảm, lập tức quay đầu lại, tức khắc, thật nhiều máu tươi bắn lên mặt nàng!


Chỉ thấy ở cái trán của Theo Tử bị 1 sợi xích sắt xuyên qua, thân thể giống như búp bê đong đưa trong không trung, hiển nhiên, đã chết đến không thể chết hơn. Mà ở phía sau nàng...


"Này, Tinh Mỹ? Muội làm sao vậy?"


Tinh Mỹ hoảng sợ không nghe điện thoại mà bỏ chạy! Mà chạy không được bao xa, chợt nghe tiếng Quân Tử a di cùng Ta Lang hai người phát ra tiếng GR...À..OOOO thảm thiết!!!


"Cứu mạng... Ca ca, cứu mạng!"


Cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử và Thanh Y rốt cục chạy được tới chỗ chiếc xe. Trong xe bây giờ rỗng tuếch, cửa xe cũng mở ra. Hai người 1 trái 1 phải tiến vào trong xe, không chý ý tới Nhã Thần cũng đã ngồi vào ghế sau!


Tiểu Dạ Tử đạp chân ga quay đầu xe, đem la bàn đặt trước cửa sổ thủy tinh phía trước, cắn răng nói: "Cái huyết tự chỉ thị này có 2 nguy cơ! Tính toán ra, tổng cộng có tới tám  quỷ hồn!"


"Đây quả thật là độ khó lần huyết tự thứ hai?" Bùi Thanh Y muốn ngã vào đáy cốc, nhưng nàng vẫn đang liều mạng suy nghĩ, rốt cục sinh lộ là gì?


"Muội muội ta đã xảy ra chuyện!" Nhã Thần sau xe đột nhiên lên tiếng: "Ta nhờ các người, có thể cứu muội muội ta hay không?"


"Ngươi..." Bùi Thanh Y kinh ngạc: "Ngươi như thế nào lại trong này? Muội muội của ngươi? Nàng xảy ra chuyện gì rồi sao?"


"Nàng trong điện thoại nói năng lộn xộn, nói quỷ hồn mang xích sắt đuổi theo nàng..."


"Xích sắt?" Bùi Thanh Y lập tức nghĩ tới điều gì, nói: "Đưa điện thoại di động cho ta! Ta muốn nói chuyện với nàng!"


Nhã Thần nhanh chóng đưa điện thoại tới, Bùi Thanh Y một tay đoạt lấy, hỏi: "Thần Nguyên Tinh Mỹ phải không? Ta là thần cốc Tiểu Dạ Tử... Bằng hữu, ngươi nhìn thấy gì?"


"Quỷ... Quỷ ah, cái lão bà bà kia, nàng đem Theo Tử, Ta Lang, Quân Tử a di, dùng xích sắt xuyên qua đầu họ, kéo theo thân thể 3 người đuổi theo ta!"


"Nguyên lai là như vậy?"


Bùi Thanh Y đã minh bạch. Bảy con quỷ kia được thả ra, như vậy vòng tuần hoàn đã bị phá! Bất quá, điều kiện không bắt buộc phải là 7 người nhà Hasegawa, mà chỉ cần đủ 7 người là được, số tuổi của Matsuda Quân Tử cùng Matsuda Ta Lang đã nói lên hết thảy! Hiện tại đã có ba người rồi, như vậy... Còn cần bốn người nữa!


Thần nguyên Tinh Mỹ cộng với 3 người trên xe này, không phải số lượng vừa vặn sao?


"Chạy đi nhanh lên!" Bùi Thanh Y trên mặt đã không còn chút huyết sắc nào, nói: "Thần Cốc tiểu thư, chạy đi nhanh lên! Con quỷ kia nếu như tìm được chúng ta mà nói..."


"Ta đã tăng hết tốc lực rồi!"


Truy đuổi, lại lần nữa diễn ra. Bất quá lần này chỉ có 1 con quỷ, thế nhưng nguy cơ vẫn như trước tồn tại!


Nếu như rời khỏi đại mộ hắc lĩnh, phải chăng có thể hóa giải nguy cơ này? Nếu như trên đường từ Nhật Bản trở về Trung Quốc quỷ hồn vẫn đuổi giết mà nói..., tuyệt đối là ác mộng! Thực tế trước khi tiến vào nhà trọ, hạn chế lên quỷ hồn mới hoàn toàn hóa giải!


Bùi Thanh Y bắt đầu nghĩ, nếu như có 1 người thay thế mình thì sao? Dù sao bây giờ không còn cần điều kiện phù hợp nữa!


Như vậy, để ai thay thế mình?


"Trở về Diệp Thần thôn đi!" Bùi Thanh Y bỗng nhiên nói với Tiểu Dạ Tử: "Chúng ta trở về diệp thần thôn đi, 'Sinh lộ' chỉ có ở nơi đó mới tìm được! Đúng, đúng, nhất định là dạng này!"


Tiểu Dạ Tử nghe được câu này cũng hiểu ý tứ của Bùi Thanh Y, vì vậy chuyển tay lái hướng về phía Diệp Thần thôn!


Posted by Unknown |


Nghe xong Tiểu Dạ Tử miêu tả, Bùi Thanh Y nhìn về phiến rừng thẳm bên kia cầu.


Nơi đó... thực sự là hy vọng cuối cùng của hộ gia đình sao? Thật là như thế sao? Nhưng chỉ nghĩ tới nơi đó, trong nội tâm nàng đã xẹt qua 1 tia sợ hãi.


Đem dây sắt khóa 7 quỷ hồn kia làm đứt? Cái này có thể sẽ gây ra tử lộ toàn diện hay không?


"Thần cốc Tiểu Dạ Tử!" Bùi Thanh Y dùng Nhật ngữ hung hăng mắng: "Ngươi xem ta là chuột bạch sao? Để ta đi chịu chết cho ngươi phán đoán đó có phải sinh lộ hay tử lộ? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Hoặc là ngươi cũng tới đi!"


"Ta chính xác đang chạy tới đây."


"A?" Bùi Thanh Y thoáng có chút kinh ngạc, lập tức nói: "Ngươi bây giờ ra sao rồi? Cắt đuôi được quỷ hồn đuổi theo ngươi chưa?"


"Ta cũng không rõ ràng lắm. Bất quá ta sắp tới rồi, ngươi cứ vào trước đi. Hiện tại phải tranh thủ thời gian, ngươi cũng nên rõ ràng, sau khi phát hiện sinh lộ, hạn chế lên quỷ hồn sẽ từng bước yếu đi."


Nghe thế, Bùi Thanh Y không tự chủ được rùng mình 1 cái. Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói cũng đúng, sau khi phát hiện sinh lộ hạn chế của nhà trọ sẽ suy yếu, đây là quy luật được không ít hộ gia đình thâm niên xác nhận.


Vì vậy, nàng không dám do dự nữa, lập tức chạy thẳng về phía trước, đồng thời không ngừng làm dấu Thập tự, cầu nguyện kế tiếp không nên gặp phải Quỷ hồn.


Thông qua cầu treo, chạy qua 1 mảnh cây cối, rốt cục nàng chứng kiến cách mình không xa, có một tòa biệt thự giống với những gì Shimizu Tuyền Mỹ miêu tả. Xây dựng theo phong cách tây dương, có dại khắp nơi, 4 phía được dựng những cây cột màu trắng.


"Chính là chỗ này..."


Bùi Thanh Y lập tức chạy tới cửa lớn, mặc dù biết là hang hổ, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Trước tuyệt cảnh, chỉ có thể mạo hiểm tiến vào!


Cửa lớn hoàn toàn rộng mở. Phía trước chồng chất từng mảnh cỏ dại tươi tốt, liếc mắt liền thấy được cảnh bên trong. Căn phòng rộng lớn, mặt đất được phủ bởi gạch men 2 mầu đen trắng, bên trong, từng cây cột màu trắng dựng lên san sát, trần nhà phải cao tới 10m.


Gian phòng Thần cốc Tiểu Dạ Tử miêu ta là lầu 1 hay lầu 2 ?


Không thể xác định cũng chẳng thể lựa chọn, nhất định phải xông vào tìm tòi một lần rồi. Bùi Thanh Y cắn răng, tiến vào bên trong.


Lầu một có thể nói nhìn một cái không sót thứ gì, chỉ có những cái cột kia ngăn trở tầm mắt. Bản thân căn phòng này khá lớn, cho nên nàng cần phải tìm tòi chung quanh.


Mặc dù biết thời gian không có nhiều, thế nhưng động tác của nàng không thể nhanh nổi. Mỗi 1 bước di chuyển, Bùi Thanh Y đều sợ hãi sẽ có con quỷ nào đó lao ra. Trong không khí áp lức tại đây, nàng cảm giác hô hấp có chút khó khăn.


"Thượng đế phù hộ, ngàn vạn lần không nên xuất hiện thứ gì a, ngàn vạn không nên..."


Bùi Thanh Y lần đầu tiên chấp hành huyết tự chỉ thị, vô luận nghiên cứu bao nhiêu huyết tự đi nữa, lần thứ nhất đối mặt với quỷ hồn vẫn cảm thấy sợ hãi từ trong cốt tủy.


Cùng lúc đó, Tiểu Dạ Tử đã chạy tới phía trước cầu treo.


Nàng lúc này ngay cả thời gian thở cũng không có, bước ngay lên cầu. Hiện tại thời gian phi thường gấp gáp. Nàng cắn răng, chạy như bat về phía bên kia.


Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy thanh âm!


Là ai? Ở nơi nào?


Tiểu Dạ Tử không ngừng nhìn chung quanh, bất kỳ một nơi hẻo lánh nào cũng không buông tha, thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ bóng người nào. Nàng căn răng, tiếp tục chạy về phía trước. Thế nhưng, lại 1 lần nữa nàng nghe được tiếng người chạy bộ. Thanh âm đó rất gần, thế nhưng nhìn quanh tỉ mỉ thế nào cũng không thấy 1 ai.


Cuối cùng Tiểu Dạ Tử quyết định dứt khoát không để ý tới nữa, thẳng tắp chạy về phía bên kia cây cầu.


50% hi vọng, tựa hồ đã tan vỡ rồi.


Ngay thời điểm chạy tới giữa cầu nàng đột nhiên dừng lại. Bởi vì, nàng rốt cục đoán được âm thanh kia phát ra từ đâu rồi...


"Chẳng lẽ... ở ngay dưới cây cầu này?"


Lúc này, ngay địa phương bên dưới chỗ Tiểu Dạ Tử đang đứng, có 1 nữ quỷ toàn thân là máu, quần áo rách dưới bay phấp phới trong gió, thân thể treo ngược chỉ có 2 bàn chân chạm vào sàn cầu, thân thể đang không ngừng giãy dụa! Tiểu Dạ Tử cũng cảm giác được điều này.


Nàng lập tức tăng tốc. Nữ quỷ kia cũng tăng tốc chạy theo, cả người nàng ta không trọng lực, chạy theo bước chân Tiểu Dạ Tử bên dưới mặt cầu bằng sắt!


Rốt cục, khoảng cách tới bờ bên kia còn không tới 50 mét. Tiếng bước chân bên dưới mặt cầu vang lên càng dồn dập, trên trán Tiểu Dạ Tử đã túa ra đầy mồ hôi lạnh. Mà lúc này, 1 bàn tay trắng bệch bắt lấy 1 bên mép sàn cầu, sau đó 1 cái đầu lâu âm bạch hư thối thò lên!


Bùi Thanh Y đi tới lầu hai. Nàng dọc theo hành lang tìm kiếm gian phòng kia. Hiện tại còn chưa thấy xuất hiện bất kỳ Quỷ hồn nào, nhưng nàng rất rõ ràng, sau khi hạn chế bị suy yếu, 2 nữ quỷ muốn bắt nàng sẽ xuất hiện!


Nghĩ đến 2 nữ quỷ 1 đen 1 trắng khủng bố kia, Bùi Thanh Y sợ tới run rẩy, cả 2 chúng nó đều muốn đem nàng làm kẻ chết thay!


Lầu hai rộng lớn hơn nhiều. Cả 1 dãy hành lang chằng chịt những gian phòng đóng cửa, mà Bùi Thanh Y biết bản thân giờ phút này không được phép lui lại, chỉ được phép tiến lên.


Giờ phút này, trung quốc dại lục, thành phố K, nhà trọ khủng bố.


"Thì ra là thế, thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng suy đoán giống vậy sao?"


Trong phòng 404, Lý Ẩn và huynh muội Ngân Dạ, Ngân Vũ đang thảo luận về huyết tự này. Cuộc trò chuyện mới nhất với thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng đã tra được manh mối sinh lộ.


"Cũng có khả năng là bẩy rập." Ngân Dạ mở miệng: "Thần cốc Tiểu Dạ Tử là nhân tài phi thường quan trọng với hộ gia đình, vô luận như thế nào, phải nghĩ biện pháp bảo trụ nàng ấy."


Lý Ẩn thủy chung trầm mặc không nói.


"Làm sao vậy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì sao? Lý Ẩn?" Ngân Vũ chú ý tới thần sắc tối tăm phiền muộn của Lý Ẩn, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ thứ gì đó?"


"Không, không có gì..." Lý Ẩn lắc đầu: "Các ngươi cứ tiếp tục thảo luận đi, không cần để ý tới ta."


Bỗng chuông điện thoại của Lý Ẩn vang lên. Hắn lập tức cầm lên nhìn, là 1 dãy số lạ lẫm, không phải thần cốc Tiểu Dạ Tử gọi tới.


Hắn bấm nghe điện thoại.


"Này, " một thanh âm linh hoạt vang lên: "Vâng... là điện thoại của Lý Ẩn học trưởng sao?"


Lý Ẩn hơi sững sờ, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng miệng vẫn tự nhiên trả lời: "Ân, ta là Lý Ẩn. Ngươi là vị nào?"


"Thật tốt quá! Học trưởng, còn nhớ ta không? Ta là Di Chân!"


Lý Ẩn nghe đến cái tên này, lập tức nhớ lại 1 vị học muội thời đại học mà hắn rất ấn tượng. Về sau nàng đi nước ngoài liền không còn tin tức, mỗi lần họp lớp cũng không thấy nàng tham gia.


"Là ngươi? Sở Di Chân?"


"Ân. Là ta! Ah, thanh âm của học trưởng 1 điểm cũng không thay đổi, nghe nói học trưởng hiện giờ đang là tiểu thuyết gia internet? Đúng rồi, hiện giờ có tiện gặp mặt không?"


"Hiện tại... Gặp mặt? Hiện tại có chút không tiện..."


"Vậy a..." Đầu bên kia điện thoại, thanh âm dễ nghe dừng lại 1 chút lại nói: "Không sao, ta vừa về nước hôm qua. Liên lạc với Hàn Chân, người ta hỏi đầu tiên chính là học trưởng ngươi á!"


"Vậy sao?" Lý Ẩn cười khổ: "Di Chân, hiện tại ta có chút việc, cúp máy trước."


"Ah... Vậy tốt, học trưởng."


Cúp điện thoại, Lý Ẩn thở ra một hơi, đầu ngả ra sau tựa vào ghế sa lon, nói: "Sở Di Chân... Ta còn tưởng rằng về sau sẽ không gặp lại nàng nữa chứ."


"Là bằng hữu của ngươi?" Ngân Dạ tò mò hỏi: "Ta lờ mờ nghe được vài thanh âm, là nữ?"


"Ân." Lý Ẩn gật đầu: "Là học muội thời đại học. Sau khi nàng tốt nghiệp liền đi nước ngoài..."


"Như vậy ah." Ngân Vũ nói đến đây, đột nhiên cười hì hì: "Chẳng lẽ, là mối tình đầu của ngươi? Ta phải nói cho Tử Dạ biết."


"Cái gì, đơn thuần là bạn học cũ mà thôi, " Lý Ẩn vội vàng chuyển hướng chủ đề: "Hiện tại chờ thần cốc Tiểu Dạ Tử liên lạc. Đêm nay sau 0 giờ nàng có thể rời khỏi Đại Mộ Hắc Lĩnh rồi. Bất quá, từ Nhật Bản trở lại Trung Quốc, trong khoảng thời gian này đủ để quỷ hồn kia đuổi giết nàng, cho nên không tìm được sinh lộ vẫn như cũ rất nguy hiểm."


"Hoàn toàn chính xác..." Ngân Dạ cũng đồng ý: "Phải xem thần cốc Tiểu Dạ Tử có thể vượt qua lần huyết tử chỉ thị thứ hai hay không rồi."


Bùi Thanh Y mở cánh cửa kia ra.


Bảy thi thể hư thối treo cao 5m trên trần nhà. Thi thể xếp lại rất dày đặc, những con quạ không ngừng tụ tập bên cạnh.


Sợi xích sắt gắn liền 1 chỗ với vách tường, xem ra rất khó làm đứt.


Hết thảy, hoàn toàn giống với miêu tả của Tiểu Dạ Tử.


Bảy cỗ thi thể lúc này không hề nhúc nhích, giống như 1 thi thể chính thức. Bùi Thanh Y nhìn thấy ở gần đó có 1 cái bàn liền kéo qua.


Những thi thể trên đỉnh đầu làm nàng hoảng sợ, nhưng tổng so với nhìn không thấy địch nhân còn tốt hơn.


Sau đó, nàng đứng ở trên bàn, mới dùng tay nâng kìm sắt lên thì cửa bị đẩy ra, Tiểu Dạ Tử vọt vào! Nàng xông vào liền lập tức đóng cửa lại nói: "Mấy con quỷ kia đang lên lầu! Mau làm đứt dây xích!"


"Được... được!"


Bùi Thanh Y giơ kìm sắt lên kẹp vào xích sắt. Lúc này nàng cực kỳ khẩn trương, trên trán mồ hôi không ngừng rớt xuống. Kìm sắt vừa mới kẹp vào sợi xích, bên noài đã vang lên tiếng bước chân!


"Ah..." Nàng vội vàng liều mạng dùng sức, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện: thần linh dạng gì cũng được, phù hộ cho ta thành công đi, van cầu các ngươi!"


Tiểu Dạ Tử dùng thân thể chặn cửa lại, sắc mặt của nàng cũng tràn đẩy khẩn trương và kinh hoàng.


Lúc này, Nhã Thần đang đứng trong rừng cây nhìn về phía phương xa.


"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." Hắn cảm giác con tim như bị dao cắt: "Ngươi, ngàn vạn lần không nên có sự tình gì..."


Dù sao, giữa hắn và Tiểu Dạ Tử đã xảy ra chuyện tình như vậy, trong nội tâm hắn không thể giống như trước coi nàng là người dưng. Hiện tại trong nội tâm hắn, hắn đã xem Tiểu Dạ Tử là nữ nhân của mình.


Cửa bị hung hăng va đập, thân thể Tiểu Dạ Tử nghiêng ngả ngã xuống đất! Ngay sau đó, cánh cửa bật mở! Từ bên ngoài thò vào 1 cánh tay đầy máu...


"Nhanh làm nó đứt đoạn đi!"


Tiểu Dạ Tử gào to khàn cả giọng, Bùi Thanh Y vẫn đang không ngừng dùng sức, thế nhưng xích sắt vẫn không thấy có dậu hiệu mảy may gì!


Lúc này, 2 người đã cảm giác tuyệt vọng.


Đến trình độ này, tất cả đều phí công sao?


Cái tay máu kia kéo chân Tiểu Dạ Tử lôi nàng ra ngoài, Bùi Thanh Y trượt tay, kìm sắt rớt trên mặt đất!


Mà xích sắt, rốt cục cũng đứt!


Posted by Unknown |


Bùi Thanh Y lúc này sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, còn nữ quỷ kia tốc độ giống như báo săn, khoảng cách 20m thoáng chốc đã tới!


Ngay lúc nàng gần như đã tuyệt vọng, đột nhiên một đôi tay từ phía sau gắt gao ôm chặt nữ quỷ mặc kimono đen kia, sau đó, gương mặt 1 nữ quỷ thối rữa lộ ra! Nhìn kỹ lại, không phải vong hồn của Thần Nguyên Mỹ Thy hay sao?


Tức khắc Bùi Thanh Y minh bạch, 2 nữ quỷ này, chính xác đang tranh giành nhau!


"Nàng là của ta..."


"Nàng là của ta..."


Hai nữ quỷ giằng co cùng 1 chỗ, đều lộ ra thần sắc oán độc, 2 người đều muốn chụp lấy Bùi Thanh Y, thế nhưng đồng dạng bị đối phương chế trụ, không thể nào tiếp cận được!


Loại cơ hội tốt như thế này mà không lợi dụng, chết cũng đáng!


Bùi Thanh Y lập tức chống đỡ thân thể, xoay người bỏ chạy! Đồng thời, không ngừng vạch dấu thập tự giá trên ngực, cầu nguyện ngày hôm nay có thể thoát khỏi.


Chạy thật lâu, nàng quay đầu nhìn đừng sau, không có dấu hiệu quỷ hồn đuổi theo, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Tiến về phía trước 1 đoạn đường, Bùi Thanh Y thình lình nhìn thấy...


Trước mắt, xuất hiện một sườn đồi, một cây cầu treo bằng dây cáp dài hàng chục mét, nối với 1 vách núi khác, mặt bên đó cây cối lại càng rậm rạp.


"Là tại nơi này sao? Cây cầu thông tới quỷ ốc?"


Bùi Thanh Y cảm giác trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, nàng cố tự trấn an mình, ý định quay đầu trở lại, lại nhìn thấy sau lưng, 2 quỷ ảnh 1 đen 1 trắng đang xông lại!


Bùi Thanh Y kêu thảm một tiếng, không còn lựa chọn nào khác, đành phải chạy lên cáp treo!


Mặc dù biết đây là con đường không có lối về, nhưng Bùi Thanh Y lúc này không có biện pháp nào khác. Nàng chỉ hy vọng 2 nữ quỷ này vì nàng mà tự giết lẫn nhau!


Hiện tại, ba người Tinh Mỹ cũng đang bắt đầu tiếp cận khu vực cầu treo.


"Tinh Mỹ..." Theo Tử sắc mặt nhợt nhạt: "Thật sự phải tới nơi đó sao? Ngươi phải biết chỗ đó có bao nhiêu hung hiểm?"


"Thế nhưng..." Tinh Mỹ cầm đèn pin cũng lo lắng lo lắng nói: "Nếu như ca ca thật sự ở nơi đó, ta phải đến tìm. Không việc gì đâu, lúc trước đại tẩu gặp chuyện không may, về sau ca ca rất hay tới nơi đó, không cũng không hề gặp chuyện gì cả. Cái gọi là quái đàm kia chẳng qua chỉ là người già khoa trương mà thôi."


"Cẩn thận vẫn hơn, dù sao mệnh chỉ có 1..." Theo Tử vẫn không quá yên tâm, dù sao nàng cũng từng trong phiến rừng cây này nhìn thấy 1 người đã chết.


"Ta Lang? Tinh Mỹ?"


Lúc này 3 người bọn hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đứng phía sau Matsuda Quân Tử cùng Shimizu Tuyền Mỹ cầm đèn pin. Hai người đang chia nhau tìm kiếm tung tích của Nhã Thần và Tiểu Cung, giờ phút này trong lòng Shimizu Tuyền Mỹ đã nóng như lửa đốt.


"Các ngươi... Chẳng lẽ  muốn tới cái chỗ kia?" Quân Tử đi tới, vội vàng bắt lấy tay con trai: "Ta Lang, con vẫn không nên tới chỗ đó thì hơn..."


Nói đến đây, nàng có chút muốn nói lại thôi. Bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước, nàng chính là ở gần nơi này nhìn thấy Hảo Mỹ phu nhân cùng Kính Chi tiên sinh vụng trộm với nhau.


Kỳ thật, có một việc nàng chưa nói với thần cốc Tiểu Dạ Tử. Chính là nàng nhìn thấy được 1 màn kia là do nàng có thói quen tản bộ trong rừng cây mỗi buổi chiều. Điểm này, nàng đã từng nói với Hảo Mỹ phu nhân. Cho nên sau này nàng cảm thấy có chút kỳ quái, Hảo Mỹ phu nhân biết rõ chuyện này, tại sao còn xuất hiện ở địa phương mình hay đi qua làm chuyện đó ?"


Tựa như... cố ý muốn cho mình thấy 1 màn như vậy!


Nhưng ý nghĩ này quá mức hoang đường. Cho nên nàng cũng không nói ra miệng. Ai lại cố ý đem cảnh yêu đượng vụng trộm của mình triển ra cho người ta xem?


Dưới tình huống bình thường, điều này thực sự không có khả năng. Nhưng Matsuda Quân Tử cũng thật không ngờ, bốn mươi năm trước, Hasegawa Hảo Mỹ đã bắt đầu mưu đồ, muốn đem toàn bộ người trong nhà hoàn toàn giết chết. Nàng là người dâm loạn phóng đãng, nữ nhân tâm địa thâm độc. Bình thường cao quý thiện lương đều là ngụy trang. Xuất thân từ thế gia trà đạo, nàng là người biếng làm ham ăn thích chơi bời. Cũng chính bởi vì thế, gia tộc sớm đã an bài hôn nhân của nàng.


Nhưng mà Hasegawa Thác Tạo lại bán sạch công ty kế thừa, tới sống ở cái vùng heo hút này làm Hảo Mỹ không thể nào tha thứ. Nàng lúc nào cũng bảo trì mối quan hệ với tất cả nam nhân trong nhà, thỏa mãn dục vọng của nàng. Đồng thời, bắt đầu suy tính làm thế nào để đoạt hết gia sản nhà Hasegawa.


Nàng hàng ngày suy tính, đem những người trong nhà Hasegawa toàn bộ giết chết. Hasegawa ba huynh muội là khẳng định phải giết. Nhưng nếu chỉ sát hại 3 người này thì ai cũng sẽ nghi ngờ nàng. Vì vậy, nàng dứt khoát đem cả 3 người hầu giết cùng. Cuối cùng, thậm chí đem tội danh gán cho Hasegawa Thác Tạo.


Lúc ấy người có quan hệ tốt nhất với nàng ở Diệp Thần thôn, nữ hài Quân Tử sẽ đảm nhận vai trò người làm chứng. Kế hoạch của nàng là để Quân Tử nhìn thấy cảnh nàng vụng trộm với đệ đệ Kính Chi. Làm như vậy để Hasegawa Thác Tạo có động cơ giết người, tình tiết sẽ càng thêm hợp lý. Mà nàng an bài bản thân bị trọng thương, thiếu chút nữa thì chết.

Sau đó, nàng đem thuốc ngủ bỏ vào thức ăn, dã man giết hại 6 người không thể chống cự. Viết xong di thư, nàng không có phát hiện Hasegawa Tảo Miêu còn chưa chết hẳn, trong khoảng khắc cuối cùng, Tảo Miêu xông lên dùng dao cắt đứt yết hầu của nàng, nhưng bản thân nàng ta cũng mất nhiều máu mà chết.


Tiếp theo, cả 7 vong linh đều bị nguyền rủa. Nhất định không ngừng bồi hồi tại đây, tìm kiếm 1 người cùng giới cùng tuổi, phù hợp mọi yêu cầu làm kẻ chết thay cho mình, để bổ khuyết con số "Bảy" này, bản thân mới được đào thoát.


Nhã Thần giờ phút này đã thanh tỉnh lại. Hắn mặc lại quần áo, nói với Tiểu Dạ Tử: "... Thực xin lỗi, ta..."


"Không có gì." Tiểu Dạ Tử tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng không làm ra bao nhiêu phản ứng, nàng mặc quần áo vào, nói: "Hành vi vừa rồi chỉ là tìm kiếm sinh lộ, ngươi không cần để ý."


"Sẽ không... Mang thai chứ?" Nhã Thần thăm dò hỏi.


"Yên tâm đi." Tiểu Dạ Tử sửa sang lại tóc tai tán loạn, nói: "Chúng ta chia nhau ra đi thôi. Ta và ngươi... chỉ 1 người có thể sống sót. Hiện giờ chỉ hy vọng, người chết không phải mình."


Nghe ra rất tàn nhẫn, thế nhưng lại là sự thật giành giành.


"Ngươi, thực là lãnh huyết..." Nhã Thần không khỏi cảm giác run sợ: "Vừa rồi cùng ta làm loại chuyện này, hiện tại cứ đơn giản mà quên đi hết thảy? Ngươi đến cùng là loại người gì vậy? Thật không biết Mỹ Thy tại sao lại thích 1 người như ngươi..."


"Cái kia chẳng qua là truyền thông tận khả năng đem ta điểm tô cho đẹp mà thôi." Tiểu Dạ Tử không có phản ứng gì: "Chỉ cần có thể sống sót, trả 1 cái giá lớn như thế nào ta cũng nguyện ý. Trên thế giới này, con người vì sinh tồn, cái gì cũng có thể làm được. Điểm này, ta sớm đã hiểu."


Sau đó, nàng nhìn thoáng qua Nhã Thần: "Ta vốn muốn nói một câu 'Bảo trọng' , bất quá, đứng ở lập trường của ta, nói những lời này quá là dối trá rồi. Chúng ta, chỉ một người có thể sống sót. Như vậy... Vĩnh biệt."


Sau đó, nàng liền xoay người, trốn vào rừng cây phía sau. Nhã Thần ngơ ngác đứng tại chỗ cũng hiểu ý nàng nói. Hai người bọn họ, chỉ 1 người có thể sống sót a? Một khi hắn bị biến thành thế thân của Hasegawa Thác Tạo, như vậy, Tiểu Dạ Tử có thể đào thoát. Nói cách khác, cái chết của hắn có thể thành toàn cho mong muốn của Tiểu Dạ Tử. Trái lại, cũng giống như vậy đấy.


Thế nhưng, Nhã Thần vẫn còn vài lời muốn nói với nàng.


Hắn chạy về hướng ngược lại, trong lòng thì thầm: bảo trọng, Thần Cốc tiểu thư.


Hắn tuy rất sợ hãi nhưng thực sự mong chờ 1 kỳ tích phát sinh. Nếu có thể sống sót, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với Tiểu Dạ Tử.


Tiểu Dạ Tử lúc này đang ở sâu bên trong rừng cây, nàng vừa chạy vừa lấy trên người ra 1 loại máy giống như psp, mở màn hình ra.


"Có đầu mối mới hay không?"


Chuyện này nàng làm mà 4 hộ gia đình khác không biết, trong lúc vô tình nàng bắt được 1 con quạ đen. Sau đó, đặt ở chân nó 1 máy giám thị. Rất nhiều quạ đen đều bay tới sườn đông sơn mạch, thông qua màn hình giám thị này, không chừng có thể đạt được manh mối nào đó.


Giờ phút này, cảnh tượng hiển thị trên màn hình cực kì khủng bố!


Con quạ trên chân gắn máy giám thị giờ phút này đang bay đến tòa dinh tự vứt đi, sau đó, đậu trên 1 bệ cửa sổ.


Bên trong, là 1 gian phòng cực lớn, lại càng có 1 cảnh tượng làm người ta rùng mình.


Một dây sắt thật lớn nối từ bên trái tới bên phải căn phòng, mà cái dây sắt này xỏ xuyên qua 7 cỗ thi thể! Cái đầu của 7 cỗ thi thể bị dây xích xuyên qua, khuôn mặt đã hư thối tới mục nát! Y phục trên người rách rưới không thể che phủ được cơ thể, làn da hư thối, nước mủ trộn với máu không ngừng chảy ra, mà thỉnh thoảng những cái thi thể ấy lại giãy rụa, nhưng thủy chung không thể nào thoát khỏi trói buộc!


Ở trong phòng, rất nhiều quạ đen đang nuốt lấy những khối huyết nhục này!


"Cái này là... Sinh lộ sao?"


Tiểu Lâm Tuyền Mỹ lúc trước không phát hiện được cảnh tượng khủng bố trong gian phòng, bởi vì những thi thể này bị treo lên rất cao, không ngẩng đầu nhìn sẽ không thể phát hiện ra được!


"Cái này là... Sinh lộ sao?"


Lập tức, Tiểu Dạ Tử lập tức lấy ra la bàn, hướng về phía đông chạy tới!


Lúc này Bùi Thanh Y cũng chạy tới trung tâm cầu, nàng từng nghĩ có nên nhảy xuống nước hay không. Nhưng độ cao làm cho nàng không có dũng khí làm như vậy.


Nếu như chạy tới đối diện, sẽ phát sinh chuyện gì đây? Bùi Thanh Y đại khái có thể đoán được, nhưng thời gian cấp bách, nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều.


Quay đầu lại xem xét, không hề thấy có người nào đuổi theo. Nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể nào an tâm. Cuối cùng, nàng lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho Tiểu Dạ Tử.


Điện thoại không lâu sau liền thông.


"Này, Thần Cốc tiểu thư sao? Ta là Bùi Thanh Y, ta bây giờ đang trên cầu treo ở sườn đông sơn mạch, nếu cứ tiếp tục đi tới sẽ gặp phải dinh thự vứt đi, ta nên làm sao đây?"


"Ngươi còn sống? Ở gần tòa quỷ ốc sao? Tốt, ngươi bây giờ lập tức chạy tới nơi đó!"


Tiểu Dạ Tử nhìn vào màn hình video, ở 1 nơi hẻo lánh trong phòng có 1 cái kìm sắt! Rất rõ ràng, đây là sinh lộ nhà trọ an bài, chỉ cần đem xích sắt kia làm đứt, như vậy, 7 quỷ hồn sẽ đồng thời được yên nghỉ, không tìm người chết thay nữa!


"Sinh tử thành bại, liền nhờ vào ngươi... Bùi Thanh Y!"