3/05/2016

Posted by Unknown |


Nữ nhân xinh đẹp kia cúi đầu xuống, lấy tay vuốt ve đôi má, tiếp theo rời xuống cổ họng nàng.



"Ngươi rất đẹp" nữ nhân giống như đang thưởng thức 1 tác phẩm nghệ thuật khen ngợi: "Thật sự rất đẹp."


Tất cả những nam nữ bị hại xưa kia kỳ thật còn có một điểm chung, chính là bọn họ đều có vẻ ngoài xuất chúng. Nam tính toàn bộ đều là mỹ thiếu niên, thuộc về 1 loại tùy tiện đều có thể đóng phim thần tượng, nữ tính lại càng là 1 đám người duyên dáng yêu kiều, động lòng người, tùy tiện 1 người đều có thể tham gia thi đấu mỹ nữ.


Mà Tâm Luyến cũng đồng dạng như thế, thậm chí so với 9 thiếu nữ đã chết nàng còn là người nổi bật hơn cả.


"Cầu, cầu ngươi, cầu ngươi buông tha ta đi!" thanh âm của Tâm Luyến lúc này đã tràn ngập sợ hãi "Ta căn bản không biết ngươi, ngươi vì cái gì muốn..."


"Ngươi đương nhiên không biết ta." Nữ nhân kia nở 1 nụ cười tàn nhẫn, ngón tay ngọc đặt ở yết hầu nàng khẽ vuốt ve du động.


"Cầu, cầu ngươi thả ta đi, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi "


Đối với Tâm Luyến mà nói, lúc này nàng đang đứng ở đỉnh phong hạnh phúc, tự nhiên dục vọng sinh tồn cũng là tối cường nhất.


Bất luận như thế nào nàng cũng muốn sống sót, cùng với Thập Tam chung một chỗ. Nàng tuyệt đối không muốn nhân sinh của mình dừng lại tại đây!


"Cầu ngươi…


... , cầu ngươi..."


Trong mắt nàng đã lóng lánh nước, lúc này chỉ cần được cứu vớt, muốn nàng giao cái gì nàng cũng chấp nhận.


Nhưng những lời này lại không đánh động được nữ nhân trước mặt.


"Ta đang suy nghĩ, cho ngươi chết như thế nào đây? Ân, tuy rằng ta tưởng tượng ra rất nhiều, bất quá, không nên 1 lần đã giết chết ngươi. Như vậy quá không vui rồi. Đúng, giết ngươi như thế nào đây?"


"Bỏ qua cho ta đi! Van cầu ngươi! Vì cái gì, vì cái gì lại là ta?" Tâm Luyến lúc này cảm giác muốn thần kinh rồi: "Đừng giết ta, chỉ cần người đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng, thật sự, cái gì cũng có thể! Ta không muốn chết ở chỗ này!"


"Rất hạnh phúc a? Thời điểm mặc áo cưới?" Nữ nhân kia bỗng nhiên chuyển đề tài: "Sẽ trở thành tân nương, tới lễ đường kết hôn, hơn nữa vị hôn phu của ngươi, cũng thật rất anh tuấn ah."


"Ngươi, ngươi muốn gì... Ngươi không nên thương tổn anh ấy!"


Nữ nhân kia không tiếp tục nói chuyện, thanh âm của nàng tràn đầy một loại tĩnh mịch, rõ ràng rất tàn nhẫn..., tuy nhiên lại có một loại cảm giác làm người khác không thể hận nàng.


"Quyết định. Cứ như vậy đi."


Nói đến đây nàng ta bỗng nhiên đi tới 1 bên, sau đó lấy ra 1 cái đĩa, bên trên có 2 cái xúc sắc, sau đó nói: "Như vậy, hiện tại chơi 1 trò chơi a. Có chút giống với đánh bạc vậy, ngươi sẽ là người đặt cược còn ta là người tung xúc sắc. Ngươi chỉ cần đoán là số chẵn hay số lẻ, nếu như đoán sai một lần, ta sẽ tùy ý đâm 1 dao lên người ngươi. Ngươi yên tâm ta sẽ chú ý tránh đâm vào động mạch, sẽ không để ngươi vì đổ máu nhiều quá mà tử vong, nếu như ngươi không chịu nổi ta sẽ tiêm cho ngươi thuốc hưng phấn, ngươi sẽ không dễ dàng bất tỉnh. Đoán đúng, sẽ không trực tiếp thưởng cho ngươi, nhưng nhớ kỹ, đoán đúng liên tục 5 lần ta sẽ tha cho ngươi. Nhưng trái lại, nếu liên tục thất bại 5 lần ta sẽ trực tiếp giết ngươi. Như thế nào đây? Rất thú vị a?"


Tâm Luyến lúc này ý thức được, cái này tựa hồ là sinh cơ duy nhất của mình.


"Đương nhiên, ngươi không có lựa chọn." Nàng ta đem cái đĩa trong tay đặt xuống, nói: "Như vậy lần đoán đầu tiên, là số lẻ hay là số chẵn?"


Tâm Luyến nhìn về phía bàn tay nàng ta, nuốt từng ngụm nước miếng, nói: "Ngươi sẽ tuân thủ ước định? Nếu như ta đoán đúng 5 lần liên tục?"


"Đương nhiên."


"Tốt, ta biết rồi. Như vậy, lần này là số lẻ."


Nữ nhân đem 2 cái xúc sắc tung lên.


Rơi vào trong đĩa, 1 cái là số 3, 1 cái là số 4.


Đoán đúng.


Tâm Luyến nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng cứng như dây cung tạm thời buông lỏng.


"Không tệ lắm, nếu như kế tiếp có thể đoán đúng 4 lần, ngươi được thả." Nữ nhân lại lần nữa cầm lấy xúc sắc, hỏi: "Như vậy, kế tiếp là số lẻ hay là số chẵn?"


Không khí khẩn trương tới cực điểm.


Trò chơi này kỳ thật căn bản không công bình. Đoán sai một lần sẽ đâm một đao, cho dù tránh động mạch chủ, nhưng đâm trúng vài chục lần cũng đổ rất nhiều máu, đến lúc đó dù có được phóng thích, nhưng không thể chữa trị kịp thời vẫn mất mạng.


Trọng yếu hơn là, đối phương có tuân thủ lời hứa hay không, không dám cam đoan.


Nhưng Tâm Luyến biết rõ, tình huống hiện tại căn bản không thể nói chuyện ngang hàng với đối phương, chỉ có thể lợi dụng trò chơi này tranh thủ sinh cơ.


"Số chẵn."


Nàng gian nan mở miệng.


"Thời gian trả lời rất lâu" nữ nhân cười lạnh một tiếng: "Không được, như vậy không được. Tiếp theo đưa ra 1 quy định, thời gian suy nghĩ không thể vượt qua 10 giây, bằng không ta cũng sẽ đâm ngươi 1 dao."


Sau đó nàng ta lại tung 2 con xúc sắc lên...


Một cái là số 2, 1 cái là số 3.


Đoán sai.


Tâm Luyến vừa nhìn thấy rõ điểm số thì 1 cơn đau ập tới! Dao găm hung hăng cắm vào tay nàng rồi nhanh chóng rút ra, nữ nhân tàn nhẫn nhìn Tâm Luyến hét lên, nói: "Hiệu quả cách âm căn phòng này rất tốt, ngươi hô thế nào cũng không có người nghe được đâu. Yên tâm, ta đã nói sẽ tránh động mạch, tốc độ đổ máu sẽ chậm hơn."


Tâm Luyến cắn chặt răng, nhịn cơn đau kịch liệt đang đánh tới, hai tay xiết chặt, nói: "Nhanh, tiếp tục."


"Là cái gì? Mười, chín, tám, bảy..."


"Chẵn, số chẵn " nàng lúc này cơ hồ đã cắn nát môi mình, trái tim đập kịch liệt, nhìn về phía nữ nhân đang ném xúc sắc.


Sáu, một.


Số lẻ.


Lại là 1 đao đâm vào cánh tay. Đau đớn kịch liệt lại lần nữa kích thích Tâm Luyến, nàng rú lên 1 tiếng thảm thiết, cả mồ hôi lẫn nước mắt đều tuôn ra.


"Cầu ngươi, đừng chơi trò này nữa" Tâm Luyến liều mạng lắc đầu: "Không muốn chơi nữa... ... . . ."


"Lại đoán sai 3 lượt nữa, ta sẽ trực tiếp cắt đứt cổ họng ngươi." Nữ nhân nở một nụ cười quyến rũ, lại lần nữa cầm lên 2 con xúc sắc: "Mười, chín, tám, bảy.. "


Tâm Luyến hoàn toàn không có lựa chọn.


"Số lẻ, số lẻ" nàng kêu lớn: "Số lẻ, ngươi nhanh ném đi!"


Nữ nhân kia lại thảy 2 viên xúc sắc vào trong đĩa, Tâm Luyến trừng mắt to nhìn sang.


Hai. . . , ba.


Số lẻ, lúc này lại đoán đúng.


Liên tục bốn lần đều là số lẻ, Tâm Luyến không khỏi cảm thấy hối hận, nếu như một mực đoán số lẻ, vậy nàng chỉ còn 1 lần nữa là thành công rồi, tuy nàng không xác định được đối phương có tuân thủ ước định hay không.


Nhưng tóm lại vẫn là một cái hi vọng!


"Tiếp theo..."


"Số... Số lẻ."


Hai viên xúc sắc lại rơi xuống...


La Thập Tam lúc này đã về đến nhà. Nhiều năm sinh hoạt 1 mình nên căn nhà của hắn được bày biện rất ngăn nắp, hoàn toàn nhìn không ra là nơi ở của nam nhân độc thân.


Hắn ngồi trên ghế sa lon, đem áo khoác cởi bỏ đặt trên mặt bàn, lúc này hắn bỗng nhớ tới điều gì đó, cầm lấy điện thoại nhấn số gia đình Tâm Luyến.


"A lô, bá phụ" điện thoại có người nhận, Thập Tam tươi cười nói: "Xin hỏi Tâm Luyến đã về nhà chưa?"


"Cái gì?" Người nghe điện là phụ thân của Tâm Luyến, ông giật mình: "Tâm Luyến không phải đi với con sao? Ta còn tưởng hai đứa vẫn đang ở bên ngoài..."


" Dạ? Tâm Luyến còn chưa về nhà sao?"


Lúc này, hắn vừa vặn mở TV, đang có chương trình phát tin tức buổi tối.


"Mọi người chú ý, vụ liên hoàn án giết người áo đỏ đến nay vẫn chưa tra được hung thủ. Hôm nay lại là thứ 6, cảnh sát đã tăng cường tuần tra trong thành phố để ngăn chặn xuất hiện người bị hại thứ 17. Trước mắt, cảnh sát tuyên bố treo giải thưởng cho người cung cấp manh mối vụ án lên tới 30 vạn nguyên nhân dân tệ."


Nhìn thấy tin tức này, huyết sắc trên mặt La Thập Tam trong chóng rút đi, điện thoại trên tay cũng rơi xuống.


Thứ sáu...


Hôm nay là thứ sáu...


Không, không có khả năng , không khả năng như vậy...


Nhưng, hắn hiểu rất rõ Tâm Luyến. Nếu như nàng có chuyện, sẽ gọi điện thoại báo về nhà, sẽ không để mọi người lo lắng, huống chi tình hình bên ngoài hiện tại đang rất nguy hiểm, hắn nhặt điện thoại lên, hỏi lại kỹ càng vài vấn đề. Nhưng cuối cùng, ngược lại làm cho cha mẹ Tâm Luyến bối rối. Hai người dường như cũng đang liên tưởng đến vụ án giết người áo đỏ.


Tâm Luyến, đúng là rất phù hợp với điều kiện của hung thủ!


An ủi hai người 1 phen, Thập Tam cúp điện thoại. Hai tay hắn nổi đầy gân xanh, chỉ thấy huyết dịch bốc lên đầu.


"Cổ..."


Hắn lập tức nhảy vào phòng ngủ, từ dưới giường lấy ra 1 cái giương.


Đó là cái giương đã hơn 10 năm hắn không có mở ra.


Không còn cách nào, chỉ có làm như vậy mới tìm được Tâm Luyến!


Hắn luôn một mực không dám vận dụng loại lực lượng này.


Nhưng hiện tại đã không có lựa chọn. Hắn không hi vọng ngày mai nhìn thấy Tâm Luyến trở thành nạn nhân thứ 17!


Hắn từ trong hộp lấy ra 1 cái bình màu đen, sau đó, đổ chu sa ở bên trong ra. Tiếp theo, hắn lấy từ trong hòm ra 1 cái bút.


Đây là đồ đạc cha mẹ giao cho hắn, nghe nói nó được dùng tóc người chết chế tác thành.


Hắn đem cây bút nhẹ nhàng điểm lên chu sa, sau đó tháo chiếc nhẫn đính hôn của mình xuống. Cái nhẫn này Tâm Luyến đã từng tiếp xúc qua, có sinh khí của nàng bám lên đấy.


Đem chiếc nhẫn chậm dãi đặt lên trên chu sa, đem cái bút điểm lên mặt nhẫn, bắt đầu quá trình hạ cổ.


Đối với lúc này, hắn hạ cổ người bên cạnh Tâm Luyến!


Cha mẹ liên tục nhắc nhở hắn, cổ là 1 loại lực lượng đáng sợ, một khi sử dụng, bản thân mình cũng phải chịu nguyền rủa. Mà cái nguyền rủa đó, không phải có thể xóa bỏ 1 cách đơn giản.


Nhưng Thập Tam vì Tâm Luyến, đã bất chấp tất cả.


Về phần có khả năng ngộ thương người khác hay không hắn cũng đã cân nhắc qua, bất quá, hắn lần này hắn chỉ muốn cảm nhận xem sinh khí của Tâm Luyến có yếu bớt cùng với người bên cạnh nàng có tỏa ra sát khí hay không. Một khi có,


Hắn sẽ không do dự hạ cổ!


Vô luận phải trả giá lớn gì hắn cũng nguyện ý!



Mà tại 1 không gian tối tăm, xa xôi, sinh khí của Tâm Luyến đang không ngừng suy yếu ! .

3/04/2016

Posted by Unknown |


Ngày 3 tháng 6 năm 2011


Ngày hôm nay, là thứ sáu.


Trên đường Kim Đài khu Bạch Nghiêm, trong một tiệm áo cưới.


"Loại áo cưới này là style mới nhất được nhập về từ nước ngoài, phối hợp với hoa nâng, sẽ có một loại cảm giác cân đối chỉnh thể, cũng thích hợp với dáng người tân nương."


Một nữ nhân viên trong tiệm đang tươi cười giới thiệu mẫu áo cưới mới cho 1 đôi nam nữ.


"Chỉ cần các vị ưng ý, là có thể tiến hành chụp ảnh cô dâu."


"Ta cảm giác rất không tồi." trong 2 người này, nam tử có dung mạo thanh tú, âm thanh từ tính, hắn nhìn bộ áo cưới trước mắt, trong nội tâm tràn ngập vui sướng.


"Như thế nào? Tâm Luyến?"


Ngồi bên cạnh hắn là một nữ tử khả ái có 2 lúm đồng tiền, đôi mắt hai mí và mái tóc hơi uốn. Thiếu nữ thoạt nhìn tối đa chỉ mới hai mươi, nàng cười rộ lên rất là ôn nhu, cho người ta có cảm giác giống như tiểu muội nhà bên.


"Ân, không tệ, liền thử chiếc này đi."


Nhìn thiếu nữ tỏa ra nét ưng ý, nam tử bên cạnh cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.


Thập Tam, danh tự này báo hiệu cho điềm xấu. Mà người đặt cái tên này cho hắn lại là cha mẹ. Theo lý thuyết, nào có cha mẹ sẽ đặt cho nhi tử 1 cái tên chẳng ra gì như thế?


"Thập Tam, ngươi nhớ kỹ a. Chúng ta chỉ có thể mang tới cho người điềm xấu, không thể nào mang tới hạnh phúc. Từ 1 khắc lúc ngươi học hạ cổ, con phải nhớ kỹ, con cả đời này đều phải đi nguyền rủa người khác."


Nguyền rủa người khác, cừu hận người khác, là những lời cuối mà cha mẹ lưu lại cho hắn. Từ lúc Thập Tam còn rất nhỏ đã căm hận cha mẹ. Mà thực tế, người hắn căm hận là phụ thân.


Nhưng cho dù hắn có thể trốn khỏi gia đình, lại không thể trốn khỏi huyết thống. Thập Tam kiệt mọi nỗ lực trốn tránh, hắn thề tuyệt đối sẽ không đụng tới "Cổ" .


Cổ là một loại vu thuật thần bí. Người có thể nắm giữ loại vu thuật này chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Không, xác thực mà nói. Đây là một loại nguyền rủa tà dị căn bản nhân loại không cách nào đơn giản khống chế.


Hắn sợ hãi huyết thống, thêm căm hận phụ thân.


Hắn muốn dung nhập vào xã hội bình thường, nhưng vì vậy hắn bắt đầu sợ hãi chính mình. Hắn lo lắng có một ngày hắn bởi vì căm hận người khác mà hạ cổ đối phương.


Trên thế giới này có rất nhiều người, sở dĩ không làm việc ác vì căn bản họ không có năng lực. Nhưng nếu có năng lực thì sao đây?


Điềm xấu mang tới lực lượng.


Trí nhớ của hắn đối với cổ phủ đầy bụi, cưỡng ép muốn đào thoát khỏi trói buộc huyết thống.


Mà người thủy chung luôn ở bên cạnh động viên hắn, ngay cả khi biết thân thế của hắn vẫn ở bên làm bạn, Kim Tâm Luyến.


Trái lại với hắn, Tâm Luyến rất yêu phụ thân nàng. Ở trong gia đình Tâm Luyến hắn có thể cảm nhận được tình thương cùng sự quan tâm. Ở nơi đó hắn không cảm nhận được điềm xấu mà cha mẹ mang tới cho mình.


Cùng Tâm Luyến quen biết, đã mười năm.


Bản thân vốn sống trong thế giới tối tăm, nhờ Tâm Luyến mang tới cho hắn ánh sáng, cảm thụ được cuộc sống bình thường.


Thập Tam trân trọng Tâm Luyến hơn bất luận người nào. Hắn cũng tin tưởng, Tâm Luyến là  người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.


Chính là toàn bộ hy vọng của hắn.


Thời gian thấm thoát, rốt cục, hắn và Tâm Luyến sắp bước vào cung điện hôn nhân. Hai người quyết định tháng 7 sẽ kết hôn. Mà Thập Tam ba ngày trước nhận được thư từ cha mẹ gửi đến.


Trong thư gửi lời chúc phúc tới hai người.


Cha mẹ không hề có chỗ ở cố định , mỗi tháng vẫn đều đặn tiền cho hắn. Bọn họ trong điện thoại cũng không bao giờ nhắc đến tình hình của mình.


Lần nhận thư này, Thập Tam đột nhiên phát hiện, huyết thống là thứ không thể trốn tránh. Người nhà, thủy chung chính là người nhà. Đối với hắn mà nói, vô luận cha mẹ đối đãi như thế nào, cũng là người mà không ai có thể thay thế.


Như vậy là đủ rồi.


Mà nỗi tức giận của hắn có thể tiêu tan, hoàn toàn là nhờ Tâm Luyến. Nhìn cha mẹ Tâm Luyến vì con gái mà chuẩn bị đồ cưới, in thiệp cưới các kiểu, làm hắn tràn đầy cảm xúc.


Cha mẹ Tâm Luyến đều là người cực kỳ bình thường, phụ thân của nàng là giáo sư Piano trong học viện âm nhạc, mẫu thân làm nội trợ trong gia đình. Bình thường một nhà ba người sinh hoạt cùng nhau, nhưng lại truyền tới cảm giác chân tình ôn hòa.


Thời điểm nhìn thần sắc phụ thân của Tâm Luyến khi phải gả con gái đi, còn dặn dò rất nhiều điều làm hắn thực sự xúc động.


Một khắc đó hắn nhận ra, hắn cũng rất nhớ phụ mẫu.


Hiện tại 2 người đang ở nơi nào, cuộc sống ổn không? Mỗi lần, chỉ có thể dựa theo dấu bưu kiện để phán đoán cha mẹ hiện giờ ở đâu, Thập Tam một mực muốn bỏ qua bọn họ, muốn chắt đứt tất cả quan hệ, giờ lại cảm thấy nhớ nhung.


Sau đó, hắn nhận được điện thoại, là của cha mẹ.


"Nhất định phải tới, hôn lễ của con."


Nói xong, hắn cảm thấy nội tâm đã buông xuôi nỗi hận với phụ thân.


Mà phụ thân tựa hồ rất nội liễm, chỉ nói vài câu ngắn ngủn. Tuy nhiên cũng là lần thứ nhất qua nhiều năm, hắn và phụ thân thổ lộ tình cảm.


"Ân. Sẽ đến."


Thập Tam toàn tâm chuẩn bị hôn lễ, khi đó hắn cũng không biết, chỉ 2 tháng ngắn ngủn sau đã trở thành hộ gia đình trong nhà trọ, rơi xuống địa ngục Thâm Uyên.


"Ba ba không gây áp lực cho anh chứ? Câu nói của Tâm Luyến cắt đứt suy nghĩ của Thập tam: "Ngày hôm qua ông và anh ở một mình rất lâu đây này.”


"Không có, chỉ là dặn dò 1 vài chuyện về em." Thập Tam cười nói: "Phụ thân em thực sự rất yêu em, tuy rằng an tâm về anh nhưng vẫn dặn dò rất nhiều."


"Đương nhiên, là cha em mà" Tâm Luyến lộ ra dáng tươi cười nói: "Mẹ và em ánh mắt nhìn nam nhân đều rất tốt."


Thập Tam nghe vậy hé miệng cười, giờ phút này hắn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.


Thời gian dần trôi qua, màn đêm buông xuống.


Mà thời khắc này, cũng là lúc ma tính xâm lấn.


Thập Tam lái xe hơi đưa Tâm Luyến về nhà.


"Hôm nay đã bề bộn cả ngày, cũng nên nghỉ nghơi sớm đi." Thập Tam cầm tay Tâm Luyến, nói: "Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc." Trên mặt Tâm luyến chợt hiện lên một tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh, nàng nở 1 nụ cười hớn hở, nhẹ nhàng xoa 1 cái trên mặt Thập Tam, rồi mở cửa bước xuống.


"Ngày mai gặp."


Sau khi tạm biệt, trong nội tâm Thập Tam cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Nghiên cứu thành công, công việc cũng thuận lợi thăng chức, tuy vấn đề nhà ở còn chút bận tâm, nhưng Thập Tam quyết định, vì thành lập gia đình tương lai, hắn sẽ hạ vốn gốc.


Lúc này, hắn mở radio trên xe.


"Vụ án áo đỏ cho đến nay vẫn không có bất kỳ manh mối nào, cảnh sát nhắc nhở người dân, vô luận thế nào, không nên đi ban đêm một mình vào ngày thứ 6, nhất là nam nữ 20 tuổi trở xuống."


Thập Tam nghe đến đó, chợt nhớ, hôm nay, chính là thứ sáu!


Vụ liên hoàn án giết người áo đỏ làm chấn kinh thành phố K, thậm chí người dân toàn quốc. Người bị hại đều bị giết vào đêm thứ 6, ngày kế tiếp bị vứt xác ở 1 nơi nào đó trong thành phố, rất nhanh được người dân phát hiện. Người bị hại toàn bộ đều là nam nữ trẻ không tới 20 tuổi, thời điểm chết đi, đều mặc 1 kiện trường bào màu đỏ rũ đến đầu gối. Mỗi một cỗ thi thể, tử tướng đều cực kỳ thê thảm, không phải là bị cắt tung lồng ngực, thì bị lột da, thậm chí tách rời phân thây, trong đó còn có cả 1 nữ thi bị cắt 2 chân từ 2 đầu gối rồi may lên mặt! Đến nay người bị hại đã lên tới con số 16 người. Vụ án giết người khủng bố như thế làm cho người dân bàng hoàng, có thể so với vụ án ma chặt đầu phát sinh đầu năm.


Đáng nhắc tới chính là tất cả những chiếc áo màu đỏ kia đều không tìm được nơi sản xuất, tựa hồ như do chính hung thủ làm ra, hơn nữa mỗi một bộ đều chế tác rất hoàn hảo với người chết, không có chút không thích hợp nào. Bởi vậy có thể thấy, hung thủ rõ ràng có kế hoạch nhằm vào 1 người xác định, mà 16 người bị hại đến bây giờ vẫn chưa tìm được điểm chung nào, ngoại trừ tất cả đều trẻ tuổi.


Trong đó, nam 7 người, nữ 9 người.


Hôm nay lại là ngày thứ sáu. Từ người thứ nhất bị hại đến giờ, mỗi tuần luôn xuất hiện 1 nạn nhân, chưa từng gián đoạn, hơn nữa thời gian suy đoán tử vong đều nhất định trong buối tối ngày thứ sáu.


Hắn dừng xe lại, quay kiếng xe xuống, nhìn về đằng sau.


"Sẽ không... Có việc gì chứ?"


Dù sao, nơi Tâm Luyến ở cũng là khu trung tâm, trị an rất tốt, địa điểm xuống xe cũng chỉ cách khu nhà 1 đầu phố mà thôi.


Huống chi hiện tại tuy là buổi tối, nhưng mới vừa 7 giờ, trên đường vẫn còn đông người đi lại.


Thập Tam nghĩ ngợi, liền vứt bỏ cái ý nghĩ lo lắng vô cớ trong đầu, tiếp tục đạp chân ga. Mà điều này về sau trở thành nỗi hối hận cực lớn với hắn.


Kim Tâm Luyến nhớ lại lúc xoa xoa gò má người yêu, gương mặt bây giờ vẫn còn ửng đỏ. Dọc theo đường cái, thời điểm sắp tiến vào khu nhà trọ, nàng đột nhiên nhìn thấy 1 bóng dáng chậm dãi tiếp cận sau lưng. Tiếp theo, một cái khăn tay màu trắng bụm lên mũi miệng nàng,  sau đó ý thức nàng trở nên mơ hồ...


Không biết trôi qua bao lâu nàng mới tỉnh lại. Mà lúc tỉnh lại liền phát hiện, thân thể bị trói trên 1 cái bàn giải phẫu, quần áo trên người nàng đã được đổi lại bằng 1 bộ quần áo màu đỏ!


Ánh sáng trong gian phòng tuy ảm đạm, nhưng nàng nhìn được diện tích căn phòng này rất rộng rãi và không có cửa sổ.


"Rất thích hợp với ngươi" lúc này bỗng nhiên xuất hiện thanh âm một nữ tính: "Bộ y phục này, ta làm đặc biệt vì ngươi.


Thích không?"


"Ngươi, ngươi muốn gì?" Tâm Luyến tức khắc cảm giác toàn thân trở nên băng lãnh, cố vùng vẫy nhưng lại không thể nhúc nhích.


Một gương mặt, xuất hiện ở trước mắt.


Đó là một khuôn mặt cực đẹp, đẹp đến mức khó có thể dùng từ nào hình dung, chỉ cần liếc 1 cái, không ai có thể quên được nàng.


Nhưng Tâm Luyến lại cảm gác thấy gương mặt này cực kỳ băng lãnh.


"Ngươi, van cầu ngươi, đừng giết ta, cầu ngươi đừng giết ta!"


"Thân hình của ngươi thật đúng là rất tốt, bộ y phục này vừa hay dán sát vào thân thể ngươi, ngươi nên cảm kích ta. Không cần lo lắng, ta sẽ không nhanh chóng giết ngươi như vậy, ta sẽ từ từ thưởng thức biểu lộ sợ hãi của ngươi."



Gương mặt kia dần dần phủ lên 1 cỗ ma mị làm người khác cảm thấy run rẩy nhưng lại không thể rời mắt. Giống như bộ áo Tâm Luyến đang mặc trên người… màu máu đỏ tươi hút mắt. ( chưa xong còn tiếp! .