3/02/2016

Posted by Unknown |
Chương 21: Hắn Là Ác Ma


Trong nháy mắt, tử vong thổi tới mọi ngóc ngách trong viện bảo tàng.


Bên trong nhà trọ, 2 thân ảnh dần dần hiển hiện ở đại sảnh. Chính  là Ngân Vũ cùng Tiểu Dạ Tử vẫn đang hôn mê. Mà đèn dẫn đường vốn trong tay Ngân Vũ lúc này không còn nữa.


"Cuối cùng, còn sống trở về rồi." Ngân Vũ co quắp té trên mặt đất, phần đông hộ gia đình đều tụ tập đi qua, mà Ngân Dạ là người xông lên trước nhất.


"Ngân Vũ, em không sao chứ?" Ngân Dạ 1 tay nâng Ngân Vũ dậy, mà hiển nhiên trong huyết tự này chỉ có nàng và Tiểu Dạ Tử là 2 người sống sót. Những người khác, không một ai may mắn thoát khỏi.


Đương nhiên, Tiểu Dạ Tử với tư cách lãnh đạo thần cốc Minh có thể còn sống là điều không gì tốt hơn. Cũng có thể nói, là bất hạnh trong may mắn.


Mà Công Tôn Diệm, Lâm Thiện, Lạc Chính Thần cùng Phong Liệt Hải bốn người, đều chết trong huyết tự.


Công Tôn Diệm, hắn là người biết hộ gia đình trong nhà trọ bị quỷ thay thế là ai. Nhưng hắn không thể nào đem chuyện này nói ra. Hắn ôm khát vọng 1 đời và tình yêu say đắm với vị hôn thê mà chết.


Lạc Chính Thủy cùng Lạc Chính Phong đứng ở 1 bên gào khóc. Đã mất đi đại tỷ luôn sống nương tựa có nhau, đón nhận kết cục tàn nhẫn nhất. Thật vất vả mới tìm được 1 tia sinh cơ lại mất đi.


Mà La Thập Tam thì dựa vào vách tường, yên lặng nhìn một màn này.


Tiểu Dạ Tử sau khi tỉnh lại, không nhớ được chuyện gì xảy ra trước khi bất tỉnh. Nàng cũng không biết tại sao mình lại hôn mê. Mà Ngân Vũ nói, thời điểm phát hiện Tiểu Dạ Tử, vẫn thấy nàng cầm theo đèn dẫn đường.


Ngày hôm sau.


Văn phòng viện trưởng bệnh viện Chính Thiên, Lý Ung đang tiếp điện thoại.


"Còn chưa tìm được Công Tôn Diệm sao?" Tay của hắn gõ gõ trên mặt bàn theo tiết tấu, biểu lộ rất bình thản, nhưng người quen thuộc hắn sẽ hiểu, nội tâm hắn không bình thản như vậy.


"Thật có lỗi, Lý viện trưởng, bất quá, hắn rất có thể đã chết..."


"Trước mắt người trên tỉnh đã bắt đầu điều tra việc hắn mất tích. Ngươi cần phải hành động nhanh lên!"


"Đã biết. Hiện tại mấy đại nhân vật ở tỉnh đã nhúng tay vào, chúng tôi không thể đơn giản dễ dàng hành động. Căn cứ ngươi phân phó, chúng tôi gần đây rất ít xuất hiện, nhưng làm như vậy tổn hại rất lớn."


"Tổn thất ta sẽ đền bù! Nhớ kỹ, chúng ta là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (cùng chậu cùng xô). Tìm được hắn phải lập tức giết! Đồng thời, giám thị bạn gái hắn Lâm Thân Na, trước mắt nàng ta đang ở thành phố này."


"Đã hiểu! Lý viện trưởng, ta nhất định làm thỏa đáng!"


Cúp điện thoại, Lý Ung thu mười ngón tay về, dựa vào ghế, thân thể nghiêng ra sau. Tháng tám hè nóng bức, ánh nắng hắt vào qua màn che sau lưng, 1 tia nhiệt độ cũng không cảm thấy.


Lý Ung hai mắt híp lại, suy nghĩ bắt đầu chầm chậm bay bổng.


Lý Ung khi còn nhỏ, lúc ban đầu học y cũng ôm ý định cứu người đó. Điểm này, giống với Lý Ẩn. Nhưng theo thời gian chuyển dời, ý nghĩ của hắn dần dần cải biến.


Con người sau khi lấy được quyền lực sẽ muốn thêm nữa.... lòng tham của con người là vĩnh viễn không chừng mực.


Thẳng đến cùng, lòng tham che mờ mắt. Vì quyền thế tiền tài mà hi sinh tình yêu, còn Lý Ung, hắn quyết định hy sinh hết thảy để đổi lấy 1 đoạn tình yêu.


Nhưng kết quả cuối cùng lại chết non.


Trên thế giới này, có 1 thứ mà tiền tài không thể mua nổi, quyền thế cũng khó mà dao động.


Lý Ung sau khi Doanh Thanh Ly chết đi, vẫn dùng ánh mắt băng lãnh và đục ngầu nhìn thế giới này. Tay của hắn, không còn ôm được thân thể người yêu, tình yêu của hắn cũng không còn nơi gửi gắm.


Hết thảy xưa kia đều biến thành mộng ảo.


Mỗi người đều ca ngợi Dương thị gia tộc có rể hiền, phát triển 1 bệnh viện quy mô như thế, gia đình hòa thuận, thê tử, nhi tử...


Nhưng hắn phát hiện mình đã ngán hết tất cả những thứ ấy.


Chạm vào được nhưng không thể có được... hắn muốn nhiều hơn thế.


Mà bây giờ, chính là cơ hội duy nhất.


"Thanh Ly, ta hiện tại chỉ nghĩ đến nàng..."


Hắn một mực khuếch trương người của mình, thậm chí quan hệ với cả hắc bạch 2 nhà, ngay cả người trong chính phủ cũng móc nối không ít. Hắn thôn phệ hết thảy, điều khiển hết thảy, sau đó hủy diệt hết thảy.


Đây chính là chân diện mục của viện trưởng Lý Ung.


Một ác ma chính thức.


Kế tiếp, thời gian nhanh chóng trôi qua.


Trong nhà trọ.


Lý Ẩn đang ở lầu 29, trên ban công trong phòng Bồ Liền Sinh, ngắm nhìn phương xa.


Đứng ở nơi này, có thể quan sát đại đa số kiến trúc chung quanh nhà trọ. Trước sau như một, khư vực quanh nhà trọ vẫn là khu không người. Bởi vì quanh nhà trọ không có kiến trúc nào cao quá 10 tầng, cho nên tầm mắt cơ hồ không có bao nhiêu hạn chế.


"Năm mươi năm rồi, thật cảm khái." Bồ Liền Sinh trên tay cầm 1 lon nước, nói: "Vô luận vật chất hay là tinh thần, đều hoàn toàn không giống lúc trước. Học cách lên mạng, ta đã biết được nhiều chuyện hơn. Thời đại này, ta không thể nào lý giải, cũng chẳng cách nào tưởng tượng."


"Ta hiểu." Lý Ẩn gật đầu.


"Năm mươi năm về sau, thế giới liền biến thành dạng này." Bồ Liền Sinh nói nhẹ nhàng nhưng bàn tay lại xiết chặt. "Vật còn người mất. Cách Tùng hắn đến bây giờ vẫn chưa tìm được người nhà của mình. Hắn đối với vợ, thực sự rất thâm tình. Thế nhưng bây giờ, ngay cả điều ấy cũng bị tước đi."


Đem lon coca trong tay bóp méo, Liền Sinh nhìn về phía Lý Ẩn, gương mặt tuấn mỹ vô song được mặt trời chiếu rọi rực rỡ.


Nhưng cho dù ánh nắng tỏa khắp người hắn, lại không có chút cảm giác ấm áp nào.


Trời u ám rất nhanh.


Lý Ẩn tiếp tục bước đi thong thả trong khu không người. Hắn bắt đầu quen với sự yên tĩnh này. Hơn nữa cũng dần ý thức được, có lẽ đây là khoảng thời gian cuối cùng của mình.


Hắn không muốn về nhà. Mẫu thân mất, ngôi nhà kia đã không còn lý do cho hắn trở về.


Mà bây giờ, trong nhà trọ lại có người bàng hoàng, vì lại có hộ gia đình mất tích.


Hiện tượng này đang khuếch đại ngày 1 mãnh liệt.


Số lượng người chuyển ra khỏi nhà trọ ngày càng gia tăng. Tất cả mọi người đều không đoán được chuyện này rốt cuộc là chuyện gì, mà thuyết pháp " chuyện ma quái về nhà trọ ", cũng từng bước bắt đầu lan truyền.


Mà vào lúc này, 1 thanh âm vang lên sau lưng hắn.


"Ta có lời muốn nói với ngươi."


Lý Ẩn quay đầu lại.


Một hồi gió lớn cuốn theo vô số cát bụi, cây cối bên cạnh cũng chập chờn nghiêng ngả.


Tử Dạ ăn mặc 1 thân quần áo trắng, tóc bị gió thổi tung lên, biểu lộ gương mặt vẫn băng lãnh như trước.


"Phụ thân ngươi, " nàng ngập ngừng, cuối cùng mở miệng: "Là chuyện về phụ thân ngươi."


Lý Ẩn lắc đầu: "Chuyện của ông ta và mẫu thân em, anh không có hứng thú biết rõ."


"Không chỉ như vậy." Nàng lấy từ trong quần áo ra 1 tờ giấy.


"Hắn đã giết người." Tử Dạ đem tờ giấy kia mở ra, nói 1 tràng: "Đây là thời điểm có người sửa sang lại di vật của Công Tôn Diệm phát hiện, sau đó giao cho ta. Công Tôn Diệm khi còn sống đều một mực điều tra về phụ thân ngươi, còn đây là sơ bộ báo cáo điều tra của Công Tôn Diệm. Ngoài ra cũng không thiếu chứng cớ có thể trực tiếp chứng minh. Mà người hắn giết, có rất nhiều người đều liên quan tới mẫu thân ta, thậm chí cả người nhà quan trọng của ta."


Lý Ẩn trong chớp mắt đột nhiên thấy toàn thân băng lạnh. Những cơn gió thổi qua giống như dao cắt, những hạt cát tựa hồ cũng làm mờ tầm mắt.


Hắn ba bước cũng làm thành hai bước lao đến, nhận lấy tờ giấy kia.


"Đây là báo cáo căn cứ theo 1 vài khẩu cung. Phụ thân ngươi một mực lui tới với những nhân vật hắc bang, " Tử Dạ nói đến đây, thanh âm run rẩy: "Công Tôn Diệm chính vì nắm giữ những chứng cớ này, mới có thể... Sự thật, hắn đã từng gửi đi 1 bộ phận bản báo cáo nhưng đều bị bác bỏ. Vì những người liên quan tới khẩu cung này toàn bộ đều bị diệt khẩu. Nếu như có thể thu hoạch được sổ sách và tên những nhân vật hắc bang hắn lai vãng, điều này có thể sáng tỏ."


"Hắn... Giết, ai?" Lý Ẩn chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, thân thể không nhịn được run rẩy vô lực.


"Rất nhiều người. Mà những người kia, cơ hồ đều là những người mẫu thân ta quen biết khi còn sống."


"Ta..." Lý Ẩn không thể nào mở miệng nổi.


"Kể cả A Sơn, A Nghiên, còn có, nhi tử con bạn thân của cha ta, đệ tử của cha, cùng với... con gái Lô giáo thụ ở đại học Ưng Bác cũng phải  chịu khổ sát hại vứt bỏ thi thể. Hơn nữa, nguyên nhân căn bản khiến Công Tôn Diệm tiến vào nhà trọ cũng vì phụ thân ngươi."


Lý Ẩn im lặng không nói.


Hắn bị trùng kích thật sự quá lớn.


Dù sao cũng là cha ruột của mình. Thế nhưng lại có thể làm ra những chuyện như vậy?


"Lô giáo thụ đối với ta ân đức như biển lớn, tuy hôm nay đã về hưu, nhưng ta vẫn luôn tới thăm người. Về sau mới biết được, sự tình nữ nhi của người đã chết, hiện tại người chẳng khác nào bị phế."


Cánh tay Tử Dạ chậm dãi buông xuống.


"Ta muốn biết nguyên nhân." Tử Dạ nhìn sâu vào mắt Lý Ẩn nói: "Trước khi ta chết ta muốn biết rõ nguyên nhân. Gút mắc giữa phụ thân ngươi cùng mẫu thân ta, cùng với nguyên nhân vì sao hắn giết hại những người đó. Ta hôm nay trước mặt Lô giáo thụ đã thề, bất luận thế nào cũng phải tìm ra hung thủ. Không tiếc hết thảy!"


Lý Ẩn đại khái đã đọc xong nội dung tờ giấy, là 1 bản ghi chép được sửa sang kỹ càng, nhưng mới chỉ là 1 bộ phận mà thôi.


"Ta sẽ đích thân điều tra phụ thân ngươi." Tử Dạ nói đến đây, thanh âm cũng trở nên run rẩy "Ta sẽ đích thân làm như vậy đấy. Cho nên, ta..."


Đầu óc Lý Ẩn lâm vào một mảnh hỗn loạn.


"Ta, ta không biết... Không có khả năng , hắn như thế nào, như thế nào lại làm như vậy? Hắn không có lý do gì làm như vậy!"


Sự hắc ám của phụ thân còn hơn xa Lý Ẩn tưởng tượng.


Hết thảy, chỉ vì dục vọng của hắn.


Sau khi dứt lời, Tử Dạ liền quay đầu.


"Thực xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy. Ân tình của Lô giáo thụ ta không thể nào quên. Còn có A Sơn, A Nghiên... Có nhiều thứ, so với tánh mạng của ta quan trọng hơn. Ngươi, không cần tha thứ cho ta."


Sau khi nói xong, nàng liền giơ chân bước đi.



Mà Lý Ẩn thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trải qua hồi lâu cũng không thể khôi phục trong hỗn loạn!.
Posted by Unknown |
Chương 20: Ngay Từ Đầu, Đã Chú Định


Trong viện bảo tàng quốc gia, 1 mảnh tĩnh mịch.


Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.


Một ngọn lửa màu trắng lúc này đang nằm yên tĩnh ở 1 góc không có ánh sánh. Không chú ý tìm thì không thể nào phát hiện được đấy.


Một bóng dáng hắc ám, cầm theo 2 cây đèn dẫn đường đi về nơi đó


Sau đó, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm lấy ngọn lửa.


Công Tôn Diệm đã lâm vào trạng thái hôn mê, thân thể hành động như bị 1 người khác điều khiển, tiếp theo, hắn nhận lấy 1 cây đèn dẫn đường.


Trước mắt, khoảng cách tới lúc huyết tự chung kết vẫn còn một đoạn thời gian dài.


Nhưng trên thực tế, huyết tự này sắp nghênh đón thời khắc kết thúc.


Công Tôn Diệm thắp đèn dẫn đường lên, ngọn lửa thế mà lại là màu đen.


Cùng lúc đó, trong nhà trọ.


"Ta đã quyết định, ngươi không cần khuyên nữa!" Ngân Dạ kiên quyết nói với La Thập Tam: "Ta sẽ dùng huyết tự đem Ngân Vũ cứu trở về nhà trọ!"


La Thập Tam bên này thủy chung vẫn không có tiến triển.


"Được rồi." La Thập Tam cuối cùng cũng không kiên trì nữa: "Tình huống bên kia xác thực càng ngày càng không lạc quan rồi. Bất quá, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, lúc này đây..."


"Ta biết.


Ta chỉ có thể cứu nàng một lần."


Nói đến đây, Ngân Dạ rời khỏi phòng La Thập Tam, đóng cửa lại. Mà La Thập tam vẫn tiếp tục nhìn đồ án màu đỏ trên mặt đất.


"Quả nhiên vẫn không được sao? Tâm Luyến, em nhẫn nại chút nữa đi, vô luận như thế nào anh cũng..."


Nói đến đây, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy bất an.


" Nữ nhân Y Thanh Thủy kia thật sự đáng sợ, nàng làm sao làm được? Hiểu được nguyền rủa thậm chí còn làm được tới bước kia. May mắn nàng đã chết, bằng không mà nói ... "


La Thập Tam mặc dù là người phi thường tỉnh táo, nội tâm hiện tại cũng không khỏi dao động.


Cổ là 1 loại chú phi thường đáng sợ, người nắm giữ được nó có thể đếm trên đầu ngón tay.


La Thập Tam học tập cũng mới chỉ da lông mà thôi.


Đối với hắn, muốn tiến hành nguyền rủa người khác sẽ phải trả giá rất nhiều. Điểm này không cần nghi ngờ.


Lợi dụng nhà trọ tiến hành thí nghiệm thủy chung cũng chỉ là hạ sách.


Đã đến một bước này, nên làm như thế nào đây?


Mà lúc này,cửa lại mở ra, Ngân Dạ tiến vào nhưng lần này sắc mặt hắn trắng bệch.


"Nàng kiên quyết cự tuyệt, còn nói, nếu ta dám làm thế, nàng thà rằng tự sát."


La Thập Tam cứ như đã biết trước, cũng không nói thêm gì.


Hắn hiện tại đang nghiên cứu làm cách nào sử dụng cổ.


Tư liệu đạt được trước mắt, quá không đầy đủ.


"Y Thanh Thủy" Ngân Dạ bỗng nhiên chỉ vào đồ án huyết hồng nói: "Nàng sao có thể làm được hoàn mỹ như vậy?"


"Đúng. Đây cũng là nguyên nhân gây ra liên hoàn án giết người áo đỏ. Ta tra được tới đây, nhưng mục đích của nàng là gì lại không rõ lắm. Chỉ có thể nói, nó mới chỉ tiến hành đến 1 nửa liền bị cắt đứt, cho nên mới biến thành tình trạng trước mắt. Mà Tâm Luyến thì trực tiếp trở thành một người bị hại.


Bất quá, ta có lòng tin, có thể thay đổi hết thảy."


"Còn có. Lâm Thiện con người này, ta cuối cùng cảm giác không ổn. Trên thực tế, ta đã có chút hối hận vì cho hắn biết chuyện này. Nếu như qua lần này hắn có thể trở về an toàn, ngươi cần phải coi chừng đề phòng hắn 1 chút. Chính ngươi tốt nhất cũng nên cẩn thận." Ngân Dạ trầm ngâm, nói: "Thứ này nói chung, quá nguy hiểm."


"Nguy hiểm cũng nhất định phải làm, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu Tâm Luyến. Bằng không, bản thân nàng sẽ trở thành 1 vật hi sinh, mà điều này không phải thứ ta hy vọng chứng kiến. Hơn nữa hiện tại, cảnh sát giám thị nàng đã trở nên càng thâm nghiêm mật, cứ như vậy phát triển, tình huống sẽ phi thường phiền toái."


"Liên hoàn án giết người áo đỏ làm rúng động thành phố K, cảnh sát tự nhiên phải toàn lực ứng phó. Trình độ vụ án này đã không thua vụ án ma chặt đầu hồi đầu năm."


"Kỳ thật, ta không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, ta lo lắng Tâm Luyến cứ tiếp tục như vậy sẽ chết mất. Trừ phi nàng trở thành một hộ gia đình, nếu không tuyệt đối không có an toàn đáng nói. Nhưng, ta làm sao có thể làm như vậy đây?"


"Tiến vào nhà trọ, có lẽ còn không bằng chết trong nguyền rủa." Ngân Dạ lắc đầu: "Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ngàn vạn lần đừng làm ra quyết định không lý trí."


"Ta biết rồi!"


Mà lúc này, Công Tôn Diệm giống như đang trong trạng thái mộng du, cầm theo đèn dẫn đường, từng bước tiến về 1 sảnh triển lãm nào đó. Mà đại khái cách nơi này 50 mét, cũng có 1 người đang cầm đèn dẫn đường tiến lại.


Ngọn lửa trong lồng đèn của người ấy, cũng đồng dạng màu đen.


Hai đèn dẫn đường đang từng bước tiến lại gần nhau. Cũng rất nhanh, sẽ chính thức tiếp xúc cùng một chỗ.


Đúng vào lúc này, sau lưng Công Tôn Diệm xuất hiện một thân ảnh, chính là Lâm Thiện! Hắn vọt tới trước mặt Công Tôn Diệm đang mộng du, đoạt lấy đèn dẫn đường!


Lâm Thiện làm như vậy tự nhiên là vì bảo vệ mình, nắm giữ đèn dẫn đường mới có thể cam đoan không bị quỷ giết. Hắn thật cũng không chú ý tới biểu lộ của Công Tôn Diệm, mà hướng về 1 nơi khác, chuẩn bị đem quỷ dẫn tới 1 tầng khác.


Lâm Thiện lúc này trong nội tâm vẫn còn vài phần đắc chí, dù sao cục diện kinh khủng nhất, cũng chưa có phát sinh!


Dọc theo cầu thang, hắn vội vàng bỏ chạy xuống dưới.


Không biết chạy đi bao lâu, hắn mới dừng lại nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại hắn đang ở lầu 3, trong một sảnh triển lãm văn vật Đại Đường. Lúc này, khoảng cách tới khi quỷ hỏa trong đèn dẫn đường thiêu đốt xong vẫn còn 1 thời gian ngắn.


Trước mắt, khoảng cách tới ba giờ rưỡi sáng, còn một đoạn thời gian.


Lâm Thiện tiếp tục đi lại bên trong sảnh triển lãm, đồng thời vẫn chú ý đến đèn dẫn đường trên tay. Vô luận như thế nào, đối với hắn mà nói, cái này chính là mấu chốt để bảo vệ tánh mạng.


Lâm Thiện nói sao cũng là người khôn khéo, tuy một lần suy nghĩ bối rối mà làm ra hành động cực kỳ ngu xuẩn, thế nhưng bản thân hắn cũng không phải người bình thường, có thể lội ngược dòng trong tuyệt cảnh, có thể nói hòa 1:1.


Nhưng hiện tại quỷ hỏa đã thiêu đốt gần xong, huyết tự vẫn còn nhiều thời gian, như vậy rõ ràng vấn đề trước mắt đã càng trở nên nghiêm trọng.


Một khi không thể nào sử dụng ngọn lửa được nữa, hậu quả thực sự không ai chịu nổi!


"Năm phút đồng hồ thật sự quá ngắn! Chỉ có thể ứng phó nhu cầu bức thiết!"


Nghĩ đến đây Lâm Thiện liền hận, nếu như thời gian có thể nới rộng thì có thể tìm thêm đối sách rồi. Nhưng hiện tại lại giống như vùng vẫy giãy chết.


Tuy đã xác định quỷ có 1 đoạn thời gian ngắn nghỉ ngơi, nhưng có thể chèo chống tới lúc kết thúc huyết tự sao?


Nếu như thời gian có thể mở rộng, có thể mở rộng mà nói...


Mà sau lưng Lâm Thiện lúc này, đang đứng một người.


Trong tay của người kia, cũng cầm một cái đèn dẫn đường.


Mà đèn dẫn đường trong tay Lâm Thiện, đến lúc tắt ngúm...


Công Tôn Diệm lúc này khôi phục thần trí.


Hắn ôm đầu, lắc lắc đầu nhằm khôi phục chút tỉnh táo.


Nhớ lại 1 màn vừa rồi, hắn nghĩ tới mà sợ. Liên tưởng đến nội dung về nhà kho Phong Liệt Hải đưa cho, hắn tức khắc hiểu rõ!


"Chẳng lẽ người kia sau khi mở ngăn kéo có quỷ, bị nó ám lên người?"


Mặc dù nhiều ít có chút không đúng sự thật, nhưng cách nghĩ của Công Tôn Diệm đã rất gần với thực tế.


"Không, không đúng! Quỷ không thể vào được nhà trọ , tuyệt đối không thể!"


Công Tôn Diệm vẫn cố tin vào điều này!


Hắn tuyệt không cho rằng đây là 1 nhận thức sai lầm!


Nhưng thời gian dần qua, hắn bắt đầu bối rối.


Thật là như thế sao?


Thật sự tuyệt đối không thể sao?


Trong thời gian kế tiếp, hết thảy đều rất yên tĩnh. Công Tôn Diệm đi đi lại lại bên trong bảo tàng, nhưng hắn vẫn chưa tìm được bất kỳ hộ gia đình nào, gọi điện thoại không ai bắt máy.


Chẳng lẽ toàn bộ đều chết rồi?


Chẳng lẽ chỉ còn mình hắn sống sót?


Công Tôn Diệm ngày càng cảm thấy khủng bố. Nhưng hiện tại không thể bối rối, cho dù chỉ còn 1 mình, hắn vẫn phải vật lộn đọ sức!


Cuộc sống xưa kia là 1 kiểm sát trưởng công chính, đối với hắn như đã trôi qua mấy đời.


Nếu không phải vì điều tra Lý Ung mà đắc tội đối phương, hắn cũng không bị đuổi giết, cuối cùng tiến vào nhà trọ. Nhưng hắn chưa từng hối hận qua.


Xã hội này, người cúi đầu bán linh hồn trước cường quyền quá nhiều rồi.


Ít nhất, hắn không muốn bản thân mình trở thành như vậy.


Tuyệt đối không!


Chỉ là, chính mình là kiểm sát trưởng từ tỉnh phái xuống, đối phương bí quá hoá liều cũng muốn giết mình, vì nghĩ rằng mình đã tra ra chuyện phi thường trọng yếu. Đáng tiếc, chuyện này là cái gì mình không biết được.


Có lẽ, đến chết, mình cũng không thể nào biết được.


Công Tôn Diệm đem bàn tay nhét vào túi, lấy ra ảnh chụp vị hôn thê Thân Na.


Trong tấm ảnh, vị hôn thê có lúm đồng tiền cười tươi như hoa làm trong lòng hắn tuôn ra từng đợt ấm áp.


"Ta... Trở về được không?.


Hắn cười lộ vẻ sầu thảm, tay vịn vách tường, gục đầu xuống.


Nhưng đúng lúc này hắn phát hiện, ở góc rẽ hành lang phía trước, trong thùng rác bên cạnh WC, tựa hồ có ánh sáng. Đi qua xem xét, vậy mà phát hiện, bên trong có ba ngọn lửa!


"Ba... Ba cái?"


Công Tôn Diệm cũng không biết, trên thực tế, từ lúc bắt đầu trong viện bảo tàng này đã bị con quỷ trong nhà kho xâm nhập, hơn nữa, có không ít đều là ngọn lửa do hắn làm giả. Ngọn lửa giả so với ngọn lửa thật để ở nơi càng dễ dàng phát hiện hơn.


Mà đặc điểm của nó chính là, cho dù hộ gia đình giả có ở bên cạnh, nó cũng không biến thành màu đen.


Mà nếu như cầm được ngọn lửa thật mà nói..., như vậy hộ gia đình giả xuất hiện ở bên cạnh chắc chắn nó sẽ biến màu.


Hộ gia đình, cuối cùng đều bị lừa dối.


Công Tôn Diệm bởi vì tinh thần gần như sụp đổ nên không chú ý tới đồng hồ. Trên thực tế, hiện tại đã gần tới thời gian huyết tự kết thúc.


Mà nếu như hộ gia đình cầm ngọn lửa thật nghĩ rằng hộ gia đình giả là 1 trong 2 xác ướp mà dẫn dắt rời đi..., rồi sẽ tới 1 khắc 2 quỷ hồn xác ướp chính thức gặp nhau.



Bất chợt từ 1 hành lang khác, Ngân Vũ một tay cầm đèn dẫn đường, một tay kéo theo Tiểu Dạ Tử đã hôn mê đi tới!


Từ lúc bắt đầu, trong viện bảo tàng đã có tới 3 con quỷ.


Nhưng con quỷ thứ 3 tham gia là nhân tố bên ngoài không nằm trong chưởng khống. Cho nên, không cách nào cân nhắc được độ khó.


Ngay từ lúc bắt đầu, đã chú định.


Lúc này, bên trong 1 sảnh triển lãm nào đó.


Đồng thời có hai cánh cửa đều mở ra.


Sau đó... nhanh chóng khép lại.


Trong sảnh triển lãm, 1 cỗ oán độc khủng bố bắt đầu lan tràn, cũng lập tức thổi tới khắp viện bảo tàng.


Rốt cục gặp nhau rồi!