2/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 22: Sở Di Thiên!



Trên bầu trời, nữ nhân hư thối kia không ngừng rơi xuống, Lý Ẩn nhanh chóng kéo Thâm Vũ, đang muốn né tránh, một trận gió lớn lại thổi tới, đem nữ nhân kia nâng lên bầu trời!


Cơn gió cứu mạng này thực sự đến rất kịp thời.


Thâm Vũ lại lần nữa nắm chặt dây diều, nhìn lên trời nói: "Kế tiếp... Ta còn có thể kiên trì bao lâu đây?"


Ba giờ, cảm giác rất dài nhưng thực tế cũng rất ngắn.


Sinh tử của Thâm Vũ ba giờ sau liền quyết định!


Gió lại bắt đầu nổi lớn lên, đem thi thể kia nâng lên ngày càng cao tới mức mắt thường đã chẳng còn nhìn thấy rõ. Thâm Vũ vẫn lôi kéo dây diều bước theo Lý Ẩn và Tử Dạ, tiếp tục chạy vội trong công viên.


Có thể chống đỡ tới bao lâu, không ai biết.


Nhưng lúc này, không gian bên cạnh bàn đu dây chỗ hồ Hàn Nguyệt bỗng nhiên vặn vẹo. Cái vặn vẹo đó giống như là nếp vải xoắn lại, không gian thế mà xuất hiện 1 vết rách. Vết rách kia không ngừng lan rộng, cuối cùng biến thành 1 lỗ thủng!


Trong lỗ thủng chỉ thấy 1 màu máu, bỗng nhiên 1 cánh tay từ trong đó thò ra.


Không gian vẫn không ngừng vỡ vụn, cuối cùng, 1 người từ trong lỗ hổng đó bước ra!


Người đó là 1 nam tử còn trẻ. Khuôn mặt hắn có chút tối tăm phiền muộn, đầu tóc không vào nếp có chút rối bời, mà trong ánh mắt hắn, tràn đầy băng lãnh không thể tan.


"Nơi này… là.."


Hắn nhìn về hồ Hàn Nguyệt đã hoàn toàn kết băng trước mắt, chợt thấy xa xa trên không trung có 1 con diều!


"Nơi này... không có khả năng xuất hiện người sống mới đúng" Nam tử gương mặt tối tăm bước lên vài bước nói: "Như vậy, là quỷ sao?"


Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi quyết định bắt đầu chạy, dọc theo hồ Hàn Nguyệt, không ngừng hướng về nơi đó, tốc độ khá nhanh.


Tuy bầu trời u ám, nhưng không hoàn toàn tối tăm. Mà phía sau nam tử có gương mặt muộn phiền kia, không hề thấy bóng dáng của hắn!


Thâm Vũ cầm dây diều, vẫn tiếp tục chạy trong công viên, hướng về nơi có gió.


"Chẳng nhẽ không có khế ước địa ngục không thể sống được sao?" Thâm Vũ cắn chặt môi, không ngừng nhìn 4 phía.


Lý Ẩn biết, nàng đang chờ mong, trước khi chết có thể gặp lại Tinh Thần lần nữa.


Đối với nàng mà nói, được cùng chết với Tinh Thần là điều hạnh phúc nhất.


Lúc này ở trước mắt xuất hiện 1 góc rẽ bên cạnh tòa nhà, thời điểm Lý Ẩn chạy ngoặt vào, Thâm Vũ vốn chạy phía trước, vậy mà...


Biến mất!


Con diều kia cũng không thấy đâu nữa!


Thâm Vũ trợn to hai mắt, 1 tay che miệng. Nàng lập tức quay đầu lại nhưng chỉ trông thấy 1 nam tử tối tăm phiền muộn.


Hắn thả Thâm Vũ ra.


Nơi này không còn là công viên Thanh Điền nữa, mà dường như là 1 trường học bị bỏ đi. Dây diều vẫn như trước trong tay Thâm Vũ, nhưng 1 đầu khác đã bị đứt mất.


Ở nơi này, gió so với trước càng thêm mãnh liệt, thỉnh thoảng có 1 cơn gió lớn thổi qua làm nhiệt độ hạ thấp xuống. Thâm Vũ mặc trang phục mùa hè, lập tức hắt xì 1 cái thật vang dội.


"Ngươi... Ngươi là ai!"


Thâm Vũ lui về sau vài bước, nhìn nam tử trước mắt. Ánh mắt lộ ra 1 tia bối rối, không biết phải giải quyết thế nào, cuối cùng lại dùng biểu lộ kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi là... Sở Di Thiên! Ta đã xem qua hình của ngươi!"


Nam tử kia lại rất sững sờ, lập tức nói: "Hiện tại còn có hộ gia đình biết rõ ta sao, rất vinh hạnh. Vừa vặn, ngươi có thể nói cho ta biết một vài tình huống hiện tại của nhà trọ. Ngươi tên là gì?"


"Ngươi... Ngươi bây giờ đáng lẽ phải bị nhốt ở dị không gian lần huyết tự thứ 10 chứ, sao lại ở đây?"


"Ngươi biết rất nhiều ah."


"Ngươi thật là... Sở Di Thiên sao?"


"Là ta mà cũng không phải là ta. Ta chỉ là 1 cô hồn phiêu bạt mà thôi. Bản thể của ta cũng không ở nơi này."


"Bản thể... Chẳng lẽ, là linh hồn xuất khiếu? Ngươi bây giờ đang ở trạng thái linh thể?"


"Không, ngươi vẫn có thể chạm được vào ta. Ở thế giới này, hết thảy quy tắc đều không thể vận hành bình thường."


Thâm Vũ mở to hai mắt nhìn chung quanh. Bầu trời dường như bị 1 tấm vải đen che đậy , khắp nơi không có bất kỳ thanh âm, có thể nói mọi thứ đều tịch mịch.


"Cái nơi này..." Di Thiên nhìn 4 phía: "Nơi này không phải địa cầu mà giống như  âm phủ. Chỉ có mùi hôi thi thể cùng quỷ mị ở khắp nơi. Ta không thể ra khỏi nơi này, vĩnh viễn chạy không thoát. Nhục thể ta bị giam cầm trói buộc, hiện tại ta đây chỉ là 1 ý niệm phân thân mà thôi. Cho nên, không cách nào trở về nhà trọ."


"Tỷ tỷ ngươi vẫn một mực tìm kiếm ngươi." Thâm Vũ nhìn trên mặt Di Thiên lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Nàng liều hết thảy để tìm kiếm ngươi, bởi vì nàng và ngươi phải gánh chịu nguyền rủa cùng nhau, cho nên dù nàng đã rời khỏi nhà trọ nhưng vẫn phải chịu nguyền rủa. Bất quá, bây giờ nàng sống chết không rõ."


"Ngươi đã thấy tỷ tỷ sao?" Di Thiên tức khắc lộ ra biểu tình kích động, túm lấy bả vai Thâm Vũ: "Nàng tuyệt đối sẽ không chết, bởi vì ta còn sống! Đây là chứng minh tốt nhất!"


Di Thiên sau khi kết thúc lần huyết tự thứ 10, thủy chung vẫn bị giam trong tháp. Không biết trôi qua bao lâu, hắn cảm nhận được ý chí của tỷ tỷ và Tịch Nguyệt, đợi tới lúc hắn ý thức được đã thấy bản thân mình ở bên ngoài. Nhưng hắn lại phát hiện chính mình không hề có bóng dáng, cũng cảm nhận được sự tồn tại của bản thể ở nơi khác.


Đây là cái phân thân hình thành bởi 1 ý niệm, nó nối liền cùng với không gian này, chỉ có thể phiêu bạt giữa những tầng không gian khác nhau tại đây, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, phiêu bạt trong những không gian này nhưng hắn không hề nhìn thấy giới hạn, hay điểm cuối của không gian này, càng không có cách nào chính thức thoát ly nơi này.


Cuối cùng, Di Thiên ý thức được, hắn không thể rời khỏi đây. Nhưng bởi vì song song chịu đựng nguyền rủa cùng Di Chân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của tỷ tỷ, cũng cảm ứng được nguyền rủa đang không ngừng tới gần Di Chân, có 1 ngày nàng cũng sẽ bị kéo vào không gian này.  Bức điêu khắc kia, nhiều lắm chỉ có thể trì hoãn, không thể chặt đứt được nguyền rủa.


Nhưng giờ phút này, hắn lại bất ngờ phát hiện có thể nhìn thấy Thâm Vũ!


"Ngươi nói... Huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương? Cứ mỗi 50 năm 1 lần, huyết tự đặc thù của nhà trọ?" Di Thiên lắng nghe Thâm Vũ nói rõ hết thảy ngọn nguồn sự tình, nhìn bóng dáng phía sau nàng, nói: "Ngươi hiện vẫn chưa khởi động bóng dáng nguyền rủa, cái này chứng minh chỉ cần ở trong không gian này cũng vẫn xem như đang chấp hành huyết tự ma vương. Như vậy, bản thân không gian này chính là nơi nghỉ ngơi của ma vương sao?"


"Ta cũng nghĩ thế đấy. Thời hạn vừa đến, sống hay chết liền quyết định. Ta muốn gặp người ta yêu lần cuối cùng sau đó có thể an tâm mà chết."


"Nếu dựa theo lời nói của ngươi, chỉ cần chờ đợi đủ 7 mảnh vỡ khế ước địa ngục ngươi vẫn có hy vọng rất lớn rời khỏi. Vì cái gì... Vì cái gì ngươi lại làm thế này?"


Di Thiên đã nhìn thấy quá nhiều hộ gia đình giãy dụa cầu sinh, càng thêm minh bạch sự tuyệt vọng khi nhận huyết tự mới. Nhưng vì cái gì nữ nhân gọi là Bồ Thâm Vũ này lại chủ động chịu chết?


Bởi vì đã mất đi người yêu sao?


"Đem ngươi kéo vào không gian này coi như đã thoát khỏi sự truy đuổi của con diều kia." Di Thiên an tĩnh nhìn Thâm Vũ, lại phát hiện, cô bé này tựa hồ quá mức bình tĩnh.


Cái bình tĩnh kia, hoàn toàn không giống như 1 hộ gia đình đang giãy dụa trong cái chết. Biểu lộ bình tĩnh này làm gương mặt vốn đã thanh lệ của nàng càng thêm 1 loại cảm giác tuyệt mỹ. Một khắc này, thế mà làm cho Di Thiên hoài nghi, nàng thực sự có  đúng là 1 hộ gia đình hay không.


"Ta giúp ngươi!"


Di thiên đưa tay ra túm chặt lấy bàn tay phải đầy lạnh giá của Thâm Vũ.


"Vô luận như thế nào, ngươi phải sống sót! Cho đến nay ta vẫn không thể quên, tỷ tỷ dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng vẫn kiên trì tới khoảnh khắc cuối cùng. Nàng chưa bao giờ buông tha, cho nên hiện tại ta cũng 1 mực kiên trì tới bây giờ. Ta không thể nhìn thấy ngươi cứ như vậy chịu chết."

"Ngươi nói cái gì?"


"Tánh mạng bây giờ của ngươi là do người ngươi yêu cứu vớt. Nếu ngươi yêu hắn thì nên sống sót. Ta nếu không thấy thì thôi, nhưng đã thấy… thì nhất định phải để ngươi sống sót."


Lúc Di Thiên nói chuyện, thần sắc rất bình tĩnh, thanh âm đầy từ tính cộng thêm âm điệu vững vàng, tựa hồ thốt lên hết thảy cảm xúc.


Trong nhất thời, Thâm Vũ không biết nên nói gì.


"Đi thôi. Ta đem ngươi dẫn vào sâu bên trong không gian này, Ma Vương nhất thời chưa chắc có thể tìm ra ngươi. Cân nhắc đến nguyền rủa bóng dáng, tạm thời chưa thể tiến vào không gian khác. Ta đã vượt qua 9 lần huyết tự, kinh nghiệm tuyệt đối không thua 1 hộ gia đình nào."


Lời nói đầy tự tin cùng biểu lộ bình tĩnh như nước của Di Thiên tự như muốn nói: Hãy tin tưởng ta!


Thâm Vũ không giãy dụa, mà đi theo hắn chạy về phía trước.


Sau khi rời khỏi sân trường, hai người một trước một sau đẩy nhanh tốc độ. Mà chung quanh, tràn ngập những bức tường đổ vỡ, 1 cảnh tượng giống như ngày tận thế .


Bao nhiêu năm mới có người tiến vào không gian này. Dường như vì vị nguyền rủa, Di Thiên không cảm thấy mệt nhọc, cũng không cần ăn uống ngủ nghỉ. Nhưng hắn bồi hồi cô độc trong không gian này đã sắp tới biên giới sụp đổ rồi. Mà lúc này, rốt cục có 1 người xuất hiện trước mặt hắn!


Hắn như thế nào có thể cho phép nàng chết đi?


Tuyệt đối không cho phép!


Hắn thề, nhất định phải còn sống đi ra ngoài! Nhất định phải triệt để cởi bỏ toàn bộ nguyền rủa!


Nhưng đúng lúc này, Thâm Vũ bỗng nhiên hét lớn: "Đợi một chút... Dừng lại!"


Thâm Vũ kêu to xong thì đứng lại, Di Thiên quay đầu. Thâm Vũ duỗi bàn tay phải ra... trên ngón trỏ của nàng vẫn như trước cuốn quanh sợi dây diều, mà giờ khắc này, chỗ dây đứt trên bầu trời...


Cỗ thi thể kia đang trôi nổi!


Cho dù trốn vào không gian này, nguyền rủa vẫn như trước bám lấy không ngừng!


Chỉ là, cũng may nơi này gió lớn, cỗ thi thể trôi nổi rất vững vàng. Nhưng không ai biết, khi nào thì cơn gió này dừng lại!


Di Thiên ngẩng đầu nhìn thi thể trên không trung, nói ra 1 tràng: " Huyết tự cấp Ma Vương sao? Bồ tiểu thư, ngươi nghe đây, ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện! Ta nhất định sẽ để ngươi còn sống rời khỏi nơi này, nhất định!"







Bonus: cuối quyển này sẽ tiết lộ thân thế thực sự của Bồ Thâm Vũ. Có thể nói sao nhỉ… ờm… nàng có thể gọi ma vương là… ông cố. Há há há…



2/02/2016

Posted by Unknown |
Chương 21: Con Diều



Huyết tự chỉ thị cấp ma vương sẽ không để cho hộ gia đình không chấp hành nhận thương tổn, cho nên có thể ở 1 bên quan sát.


Ánh nắng trên bầu trời bắt đầu ảm đạm dần, chung quanh đã không nhìn thấy 1 bóng người. Mặt hồ lờ mờ dần kết băng. Từng đợt gió lạnh thổi tới, không ngừng xới tung mọi thứ.

  

Thâm Vũ không đu dây nữa mà đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "Các ngươi không cần thương cảm cho ta, ta vốn là người có nghiệp chướng nặng nề. Ta muốn nếm thử 1 chút, không có khế ước địa ngục có thể vượt qua được huyết tự cấp ma vương hay không, nếu như có thể, coi như 1 tấm gương cho các ngươi, nếu như không thể... vậy coi như tiễn đường ta tới gặp Tinh Thần. Cho dù chết, ta chỉ sợ ta không thấy được hắn, cho nên ta phải dùng biện pháp này để gặp lại hắn."


Lý Ẩn và Tử Dạ trong nhất thời không thể nói được gì, chỉ nhìn bóng lưng Thâm Vũ.


"Bức họa biết trước cũng không cách nào vẽ ra được huyết tự cấp ma vương, " Thâm Vũ cầm lấy sợi xích của bàn đu dây, nói: "Hơn nữa, cho dù hy sinh huyết tự cũng không thể hủy bỏ giữa chừng. Huyết tự cấp ma vương 1 khi đã đồng ý không thể tiêu trừ. Cho nên, ta hôm nay hoặc là chết tại đây hoặc là còn sống rời khỏi nhà trọ. Với ta mà nói, mất đi Tinh Thần, ta đã không muốn tiếp tục sống trong nhà trọ đó nữa, không muốn sống với tuyệt vọng mãi mãi không ngừng.


Sau khi nói xong, nàng lại nhìn chung quanh:


"Quả là thế sao? Giống như bác sĩ Đường khi đó, nơi này đã trở thành dị không gian rồi."


Ma Vương có rất nhiều bí ẩn, thậm chí thời điểm bác sĩ Đường chết còn chưa từng nhìn thấy Ma Vương.


Bầu trời ngày càng trở nên u ám, tuy vẫn chưa giống như là đêm tối, nhưng cũng tối tăm mờ mịt, tựa như 1 cơn giông sắp kéo tới. Mà Thâm Vũ vẫn tiến về phía trước, cước bộ rất kiên định, không hề có ý định lùi bước.


Lý Ẩn và Tử Dạ cũng bước tới.


Hai người 1 câu cũng không nói.


Ngôn ngữ lúc này đã không còn nhiều ý nghĩa.


Trong từng đợt gió lạnh buốt, mái tóc đen xen lẫn không ít tóc bạc của Lý Ẩn tung bay trong gió. Chỉ là cơn gió này mang theo mùi tanh.


Trong công viên,  đã không còn bóng dáng 1 ai!


Lý Ẩn đột nhiên hỏi: "Thời hạn của huyết tự là?"


"Giống như bác sĩ Đường. Ba giờ. Sau ba giờ nếu ta vẫn còn sống thì coi như đã chấp hành huyết tự thành công."


Trong công viên vắng lặng, nàng lấy ra một mảnh da dê đưa cho Lý Ẩn ở sau lưng.


Tấm da dê đó chính là mảnh vỡ địa ngục khế ước!


"Đây là mảnh vỡ của Tinh Thần do ta cất giữ. Dù sao ta cũng không thể dùng được nữa rồi, liền giao cho các ngươi."


Tiếp nhận tấm da dê có vô số ký tự cổ quái, Lý Ẩn đem nó cất vào trong ngực, cặp mắt toát ra 1 tia nhìn lăng lệ quét qua mọi nơi, lại nhìn Thâm Vũ nói:


"Ngươi cần phải coi chừng.  Ta sẽ kiệt lực trợ giúp ngươi vượt qua huyết tự cấp ma vương."


Huyết tự cấp ma vương đối với hộ gia đình mà nói giống như là rãnh trời vậy! Điều kiện trực tiếp rời khỏi nhà trọ đủ làm cho người ta chạy theo như vịt, nhưng... tất cả mọi người đều lựa chọn chờ đợi tới khi khế ước địa ngục hoàn toàn hoàn thành.


Ma Vương đến tột cùng là tồn tại dạng gì, thủy chung là 1 bến mê đặt ở trong lòng tất cả hộ gia đình!


Trong công viên, một mảnh thê lãnh, khắp nơi không hề có người, thậm chí vài cửa hàng chung quanh cũng đóng cửa.


Trên mặt đất, vài miếng giấy bọc kem bị gió thổi hất lên bay loạn xạ.


Biểu lộ của Thâm Vũ vẫn không thay đổi.


Trong công viên đi lại hồi lâu mà chưa hề có chuyện gì phát sinh.


Chỉ là rất nhanh liền phát hiện, trong không gian này không hề có sự sống.


Bồn hoa vốn có vài con bướm đang bay lượn, giờ phút này cũng lặng ngắt như tờ.


Ma Vương, rốt cục ở nơi nào không ai biết được.


"Tâm ma của ngươi, ta nghĩ đa số đều tới từ Bồ Mỹ Linh, cùng với... Mẫn." Lý Ẩn bắt đầu phân tích: "Bọn hắn sẽ xuất hiện không cần nghi ngờ." " Ta đây đương nhiên biết rõ."


"Ngươi... vẫn còn hận bọn hắn sao?"


Thâm Vũ cười nhạt một tiếng: "Hận? Thời điểm Tinh Thần xuất hiện, ta vốn nghĩ rằng ta rốt cuộc tìm được 1 người để bảo vệ, tìm được nhân sinh đáng giá của mình. Bi kịch của ta hết thảy đều do bọn hắn ban tặng, bây giờ lại trở về nguyên điểm. Nhưng mặc kệ tất cả, bây giờ ta chỉ muốn nhìn thấy Tinh Thần, đối với ta như vậy là đủ rồi. Nếu muốn lấy mạng ta, cứ tùy tiện. Ta vốn không nên tồn tại trên thế giới này, hiện tại biến mất cũng chẳng sao."


Ngữ khí của nàng không hề có chút bi thương , dường như hết thảy đều là lẽ đương nhiên.

 Cái lạnh dần phiêu tán trong không khí, sự khủng bố cũng tới gần. Ba giờ, sau ba giờ, sống chết sẽ được quyết định!


Lý Ẩn và Tử Dạ đều không ngừng chú ý bốn phía, đồng thời cùng điện thoại quay phim lại. Đoạn phim này mang về nhà trọ chính là tư liệu quý giá.


Thâm Vũ lúc này cũng nhìn chăm chú 4 phía, nhưng khắp nơi đều không có chỗ nào dị thường.


Điều này ngược lại càng tạo thêm áp lực.


Bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện 1 con diều! Dây diều được cột vào lan can bồn hoa! Con diều kia bay rất cao, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.


Bất quá thị lực của Thâm Vũ không tệ, nàng nhìn về phía con diều kia, thân thể bỗng sững lại!


"Cái đó… chính là con diều Mẫn làm cho ta khi còn bé, bởi vì ta không thể nào đi lại, cho nên nàng làm cho ta con diều, còn nói, cho dù không thể đi lại, nhưng ta có thể nhìn con diều bay lượn tự do trên bầu trời..."


Đầu của nàng không ngừng ngẩng cao lên, nhìn về phía con Diều, lẩm bẩm nói: " con Diều, phải.. thực tự do..."Đi mau!" Lý Ẩn lập tức giữ lấy tay nàng nói: "Lúc này nên..."


Nhưng Thâm Vũ làm như không nghe thấy, vẫn tiến tới phía bồn hoa, gỡ dây diều ra cầm trên tay.


"Này, ngươi..." Lý Ẩn xông lên: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"


"Ta muốn đem con Diều kia hạ xuống. Có lẽ là tử lộ, nhưng con diều đó có thể cũng là sinh lộ không chừng." Thâm Vũ rất dứt khoát: "Dù sao, với tư cách là tử lộ cái này cũng quá mức rõ ràng đi chứ."


Vì vậy, nàng bắt đầu kéo dây diều. Đem con diều kia không ngừng hạ xuống.


Cuối cùng, khi còn diều đã xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt. Động tác của Thâm Vũ liền dừng lại!





Trên bầu trời, ở 1 đầu khác của dây diều , ở đâu ra 1 con diều, mà là 1 thi thể nữ nhân!


Thi thể kia cực kỳ hung ác, vẫn đang nhúc nhích không ngừng.


"Nhanh, buông ra!"


Theo Lý Ẩn hô to một tiếng, Thâm Vũ muốn buông con diều ra, nhưng ngay khi nàng rời tay khỏi dây diều, những cơn gió xung quanh đột nhiên biến mất, cỗ thi thể đó lập tức ập thẳng xuống dưới!


Thâm Vũ lần nữa bắt lấy dây diều, gió lại gào thét nổi lên, nâng thi thể lên cao!


Rất rõ ràng, không thể buông dây diều ra! Nếu không thi thể kia sẽ rơi thẳng xuống dưới!


Lý Ẩn quyết định thật nhanh, vọt tới  cửa hàng bên cạnh, tung 1 cước đá nát tủ kính, lấy ra 1 cái kính viễn vọng bỏ túi, chạy trở về, sau đó dùng kính viễn vọng nhìn lên.


Qua mắt kính viễn vọng, cỗ thi thể kia rõ ràng đang nhìn xuống! Toàn thân thi thể đó đã hư thối, ngay cả mặt mũi cũng vậy, căn bản khó có thể nhận ra là ai. Nhưng 1 đôi mắt không có đồng tử lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo! Mà dây diều cuốn quanh eo đang ngăn cản hắn lao xuống!


Cái thi thể này… là Mẫn sao?


Hiện tại, rất rõ ràng phải 1 mực cầm lấy dây diều!


Mà Thâm Vũ không ngừng đem dây diều buông dài ra, cho tới cuối dây mới thôi, thi thể trên không trung lúc này phải dùng kính viễn vọng mới có thể nhìn thấy.


Mà gió lúc này tương đối lớn, cho nên thi thể cứ 1 mực phiêu phù trên không trung.


Tử Dạ cũng cầm kính viễn vọng nhìn lên nói: "Hiện tại... Coi như cứ một mực cầm dây diều! Nhưng ai biết được gió sẽ ngừng lại khi nào."


Lý Ẩn tự nhiên hiểu điều này, bọn hắn ba người cũng không phải Gia Cát Khổng Minh, không có bổn sự mượn gió đông. Gió 1 khi dừng lại, như vậy chỉ còn đường chết!


Lý Ẩn tiếp tục nói: " Hướng nam đi! Gió hiện tại đang thổi lại từ hướng nam!"


Cũng may khắp nơi trong công viên đều có biển hướng dẫn chỉ rõ đông tây nam bắc. Nhưng cho dù như thế cũng không thể đem nguy cơ giải trừ.


Huyết tự chỉ thị cấp ma vương quả nhiên khủng bố!


Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác gió có chút nhỏ lại! Dùng kính viễn vọng nhìn lên, quả nhiên, thi thể kia bất ổn, đang có chiều hướng hạ xuống!


Hơn nữa, con diều này lúc nào cũng ở ngay trên đỉnh đầu! Một khi không có gió sẽ thẳng tắp rớt xuống, Thâm Vũ chỉ sợ lập tức vẫn mệnh!


"Chạy, toàn lực chạy!"


Lý Ẩn hét lên những lời này, 3 người đều bắt đầu liều mạng chạy! Nhưng mặc kệ bọn hắn chạy nhanh cỡ nào con diều kia vẫn thẳng đứng trên đầu.


Rốt cục, gió bắt đầu nổi lên, thi thể kia lại trôi nổi vững vàng.


Lý Ẩn từng thử tiếp nhận dây diều, nhưng hắn phát hiện, một khi hắn cầm gió cũng sẽ dừng lại, Tử Dạ cầm cũng  thế! Cuối cùng,  chỉ có thể đưa lại cho Thâm Vũ!


Đại khái chạy được hơn 20p đồng hồ, gió nổi lên mỗi lúc 1 lớn.


Nhưng rất rõ ràng, cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.


Sự khủng bố của huyết tự cấp ma vương không chỉ như thế này.


Lý Ẩn tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát, thi thể kia bây giờ thực sự giống như 1 thi thể, từ đầu tới đuôi chỉ phiêu động theo gió, bản thân không hề có bất kỳ động tác.


Nhưng là 1 thi thể thực sự, sao có thể chống lại lực hút của trái đất?


Thâm Vũ thở hồng hộc nói: "Hiện tại... Hiện tại... Nên làm như thế nào?"


Trong đầu Lý Ẩn tự hỏi vô số khả năng, nhưng từng cái đều bị hắn loại bỏ. Tư liệu về huyết tự cấp Ma Vương thực sự quá ít, rất nhiều chuyện căn bản khó có thể tính toán!


Đúng lúc này, Lý Ẩn lại nhìn bảng vẽ chỉ dẫn bên cạch. Trước mắt, chỗ của bọn hắn đã tiếp cận cửa nam của công viên.


Nhưng  gió lại bắt đầu trở nên yếu ớt.


"Gió… hướng gió lại cải biến!" Tử Dạ đột nhiên nói:


"Hiện tại... thổi ở hướng ngược lại!"


Vì vậy, ba người lại chạy về hướng bắc!


Hiện tại, một khắc cũng không thể dừng lại!


Mãi cho đến khi gió ổn định mới thôi!


Nhưng mà đột nhiên gió lại bắt đầu nhỏ lại! Rồi lập tức ngừng hẳn!


Trong không khí, chỉ còn lại yên tĩnh như chết.


Sợ hãi lúc này lan tràn!


Trên bầu trời, thi thể kia bằng tốc độ kinh người... bắt đầu rơi xuống!